“ Mami sau này nhất định đừng có đi công tác lâu như vậy nữa nhé, nếu mà đi lâu như vậy nữa, nhất định phải đem theo cả Dương Dương và Noãn Noãn nữa, có được không!” Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy phút giây này thật hạnh phúc.
Cô không cần gì nhiều, người thân ở ngay bên cô, đây chính là niềm hạnh phúc to lớn.
“ Được!” một câu đáp ngọt ngào.
Bùi Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn Dương Dương, cô đưa tay sờ lên mái tóc mềm của thằng bé, “ Lại đẹp trai hơn rồi, sau này lớn lên sẽ đẹp trai hơn ba con đấy!”
Dương Dương gật gật đầu, “ Con cố gắng.”
“ Cố cái gì chứ, gene của mami tốt như vậy, chắc chắn là đẹp trai hơn ba, vừa đẹp vừa ngầu, sau này sẽ có vô số tiểu hot girl theo đuổi cho mà xem!” Cô luyến tiếc không muốn rời xa hai đứa nhỏ, nên cứ ngồi quỳ xuống trước vệ cửa nói chuyện với chúng.
“ Mami, anh ấy chắc chỉ đang khiêm tốn thôi.” Noãn Noãn cười nói, đôi mắt xanh chớp chớp ngẩng lên nhìn Cảnh Thần Hạo, “ Daddy cũng đẹp trai mà!”
Cảnh Thần Hạo miễn cưỡng cười nhưng giờ anh thật sự không muốn cười mà nhìn người phụ nữ của anh đang quỳ trên đất, anh muốn bế cô đi ngay bây giờ!
“ Tối nay mami làm cơm cho các con, có được không, các con muốn ăn món gì nào?” Cô tươi cười nhìn Dương Dương Noãn Noãn, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đứng sau mình cùng sắc mặt đã sẩm đi vài phần.
Đột nhiên, cả cơ thể cô bị nhấc bổng, hơn nữa cô vẫn đang trong tư thế ngồi quỳ xuống. Giọng của Cảnh Thần Hạo vang lên bên tai cô, “ Mami tối nay không rảnh, các con muốn ăn gì thì kiếm dì giúp việc làm cho!”
Và sau đó thì Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh bế đi mất.
“ Cảnh Thần Hạo, anh làm gì vậy! Anh bỏ em ra, em vẫn chưa nói chuyện với các con xong! Đã lâu như vậy không gặp, em nhớ chúng.” Cô luyến tiếc quay đầu hướng về các con, hướng hai bóng dáng nhỏ nơi phòng khách.
“ Vợ yêu, lẽ nào em không nhớ anh sao?” Anh nhớ nhung cô da diết, nhớ đến cái nhỏ hẹp của cô, nhớ đến độ cả người đau cứng.
Bùi Nhiễm Nhiễm thoáng khựng lại, đương nhiên cô có nhớ anh chứ, đặc biệt vào mỗi đêm nằm trên giường, cô đều nhớ đến chuyện anh đã không còn trên đời này nữa.
Nhưng giờ anh vẫn ở đây.
“ Anh rất nhớ em.” Cảnh Thần Hạo ghé sát tai cô rồi cắn nhẹ lên viền tai.
Cả cơ thể Bùi Nhiễm Nhiễm tê liệt như vừa có một dòng điện chạy qua, từ đầu đến chân, cảm giác như muốn mềm nhũn.
“ Anh nhớ em để trong lòng hay nhớ em ở cái thận vậy?” Khi nãy những hành động của anh ở sân bay cùng với việc cái thứ cưng cứng đang kề vào người cô, rõ ràng rằng cơ thể anh nhớ cô hơn.
Cửa phòng vừa đóng, bước chân Cảnh Thần Hạo càng nhanh hơn, người cô nhanh chóng nằm gọn trên chiếc giường êm ái và cơ thể nóng rực của anh đè lên ngay sau đó.
“ Toàn bộ đều nhớ em.” Cảnh Thần Hạo nhìn áo quần trên người cô không giống như đã được anh chuẩn bị nên xé toạc nó chẳng hề khách khí.
Rất nhanh, trên người cô không còn gì.
Cô có chút bực tức khi nhìn anh cởi bỏ quần áo của mình, động tác của anh khi nãy nhanh quá mức cần thiết, cô còn chưa kịp định hình thì quần áo đã tuột khỏi người từ lúc nào.
Nhìn lồng ngực vạm vỡ cùng cơ bụng 8 múi rắn chắc của anh, cô mới phát hiện mình cũng đặc biệt, đặc biệt nhớ anh.
Đôi môi nóng bỏng lập tức kề lên bờ môi cô, ánh mắt say đắm nhìn anh khi nãy cũng chẳng qua mắt được anh.
Gương mặt trắng mịn của cô nhanh chóng trở nên ửng đỏ, nụ hôn của anh quá say đắm, hoang dại và nồng nhiệt.
“ Ưm......”
Cô bất giác phát ra một tiếng rên khẽ ngoài ý muốn.
Chỉ một tiếng rên khẽ này thôi, với Cảnh Thần Hạo lúc này chẳng khác gì một liều thuốc gợi tình cực mạnh, anh không thể kiểm soát được bản thân nữa, anh vào trong cô.
“ A......”
Nơi đã lâu lắm chưa được người khác chạm vào nên bó sát khiến Cảnh Thần Hạo cảm thấy hơi đau.
“ Ngoan nào, thả lỏng người.” Anh cúi thấp đầu thì thầm bên tai cô.
Cô đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của anh, cơ thể dần dần thả lỏng, dần dần hòa hợp với nhịp độ của anh, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Những tiếng động khiêu gợi, mơn chớn khắp trong căn phòng, thi thoảng lại nghe tiếng như đang xin xỏ.
“ Chồng, xin anh đấy......”
“ Nhịp không đủ mạnh à?”
“ A! Cảnh Thần Hạo, nhẹ thôi!”
Lại qua một lúc sau, trong phòng lại vọng đến một giọng nhẹ nhàng.
“ Chồng, em đói rồi.”
“ Anh đang cho em ăn đây thây.”
“ Em không muốn ăn cái này.”
“ Em muốn ăn gì, anh kêu người mang vào đây cho em.”
“......”
Còn có thể nói chuyện đàng hoàng được nữa không đây.
“ Chồng à, em vừa nói sẽ làm cơm tối cho các con.”
“ Em cứ cho chồng ăn no đã.”
“......”
Anh biết no á? Bao giờ mới chịu no, có thể cho một thời hạn nhất định được chứ?
Không thì con số cũng được!
Bùi Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười.
Ngày đầu tiên về nhà, không ngờ cô lại trải qua trên giường.
Ngày thứ hai, cô ngủ tới tận chiều và hoàn toàn tỉnh vì đói.
Cô lười nhác mở mắt thì đã thấy Cảnh Thần Hạo ngồi trên ghế đang xem sách, ánh nắng rọi xuống anh, có một cảm giác thời gian ngừng trôi.
“ Chồng yêu, em đói rồi.”
Giờ đây cơ thể cô đau nhức khắp, chẳng tội gì không sai khiến anh làm hộ.
Cảnh Thần Hạo bỏ cuốn sách trong tay xuống, vừa tiến lại phía cô vừa cởi thắt lưng, định cho cô ăn một bữa nữa.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy động tác của anh nhanh chóng lắc đầu, “ Dạ dày em đói rồi, không phải theo suy nghĩ của anh đâu!”
Anh cúi người tới trước mặt cô, tay thọc vào chăn. Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn động tác của anh gần như chết đứng tại chỗ, anh đang định làm cái gì vậy!
Cho đến khi giữa hai chân cô cảm nhận được cái chạm ấm nóng, cô lập tức kẹp chặt hai chân lại, quay người. Cảnh Thần Hạo không kịp rút tay lại, đành phải xoay người theo cô, cả cơ thể cao lớn của anh cũng nằm thẳng lên giường.
“ Anh lấy tay ra ngay cho em!” Bùi Nhiễm Nhiễm tức giận.
“ Vậy em phải dang chân ra đã chứ.” Tay anh bị chân cô kẹp chặt lấy, chứ không phải chuyện anh có muốn lấy ra hay không.
Mặt cô đỏ bừng, hai chân lập tức banh ra đôi chút, bỗng Cảnh Thần Hạo nhanh chóng đè lên người cô, cúi đầu nói, “ Vợ yêu, anh chỉ đang kiểm tra xem em có nói thật không thôi, em kích động như vậy làm gì?”
Mặt cô càng đỏ hơn, đã nhịn từ hôm qua tới giờ chưa được thứ gì vào bụng, đương nhiên dạ dày cô phải đói chứ, làm sao có thể là chỗ kia được.
Cô đưa hai tay lên kiểm tra, “ Trên người em toàn là vết hôn của anh thôi, em làm gì còn cái tâm tư đó! Tốt nhất anh cũng đừng có!”
“ Có.”
Chỉ cần đứng trước cô, bất cứ lúc nào anh cũng có thể dùng được.
“ Em đói thật mà chồng ơi!” Cô chịu yếu thế, xin xỏ như vậy có được không?
“ Ngay lập tức.” Cảnh Thần Hạo cúi đầu thơm lên má cô, “ Quần áo trên giường, Dương Dương Noãn Noãn sẽ cùng xông vào đó.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe anh nói vậy, bất giác quay sang nhìn anh. Anh đúng là mặt dày mà.
Rõ ràng là lỗi do anh, mà giờ anh ăn mặc chỉnh tề rồi, chỉ để lại cô trần trụi một mình trên giường.
“ Vợ yêu, ít nhất mặt em vẫn đi ra ngoài được.” Cảnh Thần Hạo quay người xuống giường, thong thả kéo khóa quần rồi rời khỏi phòng.
Anh vừa đi, Bùi Nhiêm Nhiễm lập tức xuống giường, mặc tạm một chiếc váy rồi đánh rửa qua loa, chẳng mấy đã nghe thấy tiếng bước chân vọng lại.
Hơn nữa không phải là của một người, quả nhiên Dương Dương và Noãn Noãn đang chạy đến.
Cô ngồi dựa vào đầu giường nhìn ba bố con đi vào, Noãn Noãn là đứa hoạt bát nhất, con bé vui sướng chạy lại, tháo chiếc dép cái rụp rồi dính vào mẹ.
“ Mami đã đỡ hơn chưa?” Noãn Noãn sờ lên chán cô, xong lại sờ lên chán mình, cười tươi nhìn cô, “ Mami không bị sốt, may quá!”
“ Đúng rồi! Mami có sao đâu.” Bùi Nhiễm Nhiễm quắc mắt nhìn sang Cảnh Thần Hạo, cô bị sốt bao giờ chứ?