Dù sao, mỹ nữ đâu cũng thấy, nhưng có thể để lại ấn tượng, rất ít.
Lúc đó, anh vừa ra trường, nhìn thấy 1 cô gái, nhìn thoáng qua, khí chất rất giống cô ấy.
Chẳng qua, cô gái lúc đó, đã là hoa có chủ, anh chỉ có thể âm thầm thở dài.
“Dương Dương Noãn Noãn, chúng ta đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm không quan tâm anh, nắm tay 2 con đi về trước.
Mẫn Lệ không tha, lại bám lên, động tác quá lớn, trực tiếp kéo mắt kính của Bùi Nhiễm Nhiễm xuống đất.
Cạch 1 tiếng, tiếng rất vang.
Anh thấy mặt thật của cô…
Dù là mặt mộc, nhưng da trắng, mắt đen, môi đỏ, tóc đen, đẹp đến kinh tâm động phách.
Nhất thời, Mẫn Lệ nhớ ra rồi, khó trách quen mắt như vậy!
Bùi Dương lập tức nhặt kính lên, quay người, ánh mắt lạnh lùng, nhìn đến tim Mẫn Lệ cảm thấy căng thẳng lạ thường, anh vậy mà sợ ánh nhìn uy hiếp 1 đứa nhỏ?
Nhưng càng nhìn, càng thấy không đúng, khí chất này có chút giống Cảnh Thần Hạo…
Nhất thời, Mẫn Lệ muốn lấy kính trên mặt đứa nhóc ra.
Chẳng qua, bây giờ chuyện quan trọng hơn.
Mẫn Lệ nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, cười tà mị, “Tôi biết cô.”
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đập mạnh 1 cái, lúc nãy anh nhìn thấy mặt thật của cô, nói anh biết cô.
Sao có thể?
Trước đây ở Khải Hoa, là lần đầu cô gặp Mẫn Lệ, mà đã trang điểm xấu đi.
Nếu không phải anh nói lớn tiếng, sợ là, cô cũng không nhớ ra anh.
“Cô khẳng định không quen tôi.” Mẫn Lệ nhếch cằm, đắc ý cười, “Lúc đó, ở gần đường Hương Giang gặp qua cô. Đẹp nõn nà như nước, không ngờ lại có thể gặp cô.”
Bùi Nhiễm Nhiễm tỉ mỉ nhìn anh, mày liễu khẽ nhíu, “Đường Hương Giang?”
- ----------- --------------
5 năm trước, cô quả thật có nắm tay tản bộ với Âu Dương Lập ở đường Hương Giang, cho nên, anh gặp cô lúc đó?
“Chẳng qua, lúc đó, sau lưng cô có tên mặt trắng, chắc là bạn trai cô.” Mẫn Lệ vừa nói vừa nhìn Bùi Noãn, không tránh thở dài, “Hai đứa nhỏ, thật của cô?”
Bùi Dương đi đến giữa Mẫn Lệ và mami, “Tôi đương nhiên là mami sinh, không lẽ là chú sinh?”
Vừa lạnh lùng vừa ngầu, cộng với kính đen, quả thật quá soái.
“Nếu có con ngầu như vậy, tôi không ngại. Nhưng tôi không thể sinh, nam giới không sinh được con.” Mẫn Lệ nhún vai, mắt cong lên, “Tên gì? Nhóc con, khí chất, rất ngầu.”
Bùi Nhiễm Nhiễm kéo con về sau, tư thế cực kỳ bảo vệ.
Mẫn Lệ là anh em của Cảnh Thần Hạo, tuyệt không để anh phát hiện Dương Dương.
“Thích khí chất ngầu, về nhà nuôi dưỡng.” Nói xong, Bùi Nhiễm Nhiễm không cho chút mặt mũi, kéo Dương Dương và Noãn Noãn đi về trước.
“Đừng gấp đi, tôi chưa nói xong. 2 đứa trẻ, chơi khu vui chơi, chồng cô không đi cùng?”
Đột nhiên, đầu Bùi Noãn quay lại, dứt khoát đáp, “Daddy hôm nay bận làm, bình thường đều đi chung với chúng con.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn con gái, chỉ thấy con chớp mắt với mình, nhẹ nói với cô, “Mami, hôm nay anh có nói với con, làm sao đối phó với chú xấu xa.”
“Con đó, quỷ tinh nghịch.” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay điểm mũi con, chọc đến con cười khanh khách.
Mẫn Lệ là ai chứ, đại thiếu gia Mẫn gia. Chuyện không hứng thú, không thèm nhìn 1 cái. Nhưng đã có hứng thú, thì nhất định sẽ làm đến cùng!
Sao có thể để Bùi Nhiễm Nhiễm thoát dễ vậy!
“Chồng cô nhất định không phải tên mặt trắng năm đó? Cũng phải, anh ta sao có thể được, cũng may là cô đổi người, chẳng qua, cô tìm chồng ngoại quốc?”
Nếu không con gái sao giống con lai vậy?
- ----------- --------------