Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, tuyết cũng rơi càng ngày càng lớn, gió lạnh cũng bắt đầu gào thét lên, gào thét lên.
Ngay cả cửa sổ cũng bị đánh đến vang lên tiếng “tùng tùng tùng”, quản gia trước cửa gọi cô ăn cơm rồi.
Cô không muốn ăn cơm, Tề Viễn Dương nhất định vẫn chưa về.
Nhưng cô vẫn là từ từ quay lưng, đi xuống dưới lầu.
Trên bàn để đầy bữa cơm tối tinh tế, chỉ có một đôi đũa của một người cô, Tề Viễn Dương quả nhiên vẫn chưa về.
“Bác quản gia, bác ở bên cạnh anh ấy bao lâu rồi?” Cô đột nhiên hỏi.
“Không phải rất lâu.”
Trên tay Ô Quy Hảo cầm đôi đũa, nhưng lại không có bất kì khẩu vị nào, bị ruồng bỏ rồi cũng không có khẩu vị nào.
Nhưng cô đột nhiên nhớ đến hình ảnh nhìn thấy đêm đó, có phải bây giờ anh cũng đang ở nơi đó không?
Nơi đó có gì tốt chứ?
“Vậy bác biết anh ấy còn người nhà nào không?” Cô nếu như không thể cưa đổ được Tề Viễn Dương, phải nghĩ cách cưa đổ người nhà Tề Viễn Dương!
“Theo tôi được biết, hình như không có.” Quản gia nghiêm túc đáp.
“Không có……” Ô Quy Hảo dùng đũa chọc và cơm, nghiêm túc bắt đầu suy ngẫm.
Quen biết Tề Viễn Dương lâu như thế, tuy rằng thời gian ở bên nhau chưa lâu, nhưng hình như không nhìn thấy anh có người nhà gì thật.
“Anh ấy đều là một người sao?”
“Hình như vậy.”
“Như vậy thì……”
Ô Quy Hảo vẫn chưa có tâm trạng gì ăn cơm, nhưng Tề Viễn Dương cũng sẽ không vì cô không có tâm trạng ăn cơm mà trở về.
Và đồng thời lúc này, trong khách sạn Cảnh Thiên.
Cảnh Thần Hạo đang dùng cơm với Lý tổng giám, còn có Bùi Nhiễm Nhiễm, và Thích Thịnh Thiên đến xem náo nhiệt.
Bọn họ đều đang nói chuyện khác, Bùi Nhiễm Nhiễm im lặng dùng cơm, không mấy chú ý lời bọn họ nói lắm.
Đột nhiên, cửa phòng riêng bị mở ra!
“Ai thế!” Thích Thịnh Thiên bất mãn nhìn vào cửa.
“Oh, Tề tổng, tại sao lại nhàn rỗi như thế? Chúc mừng anh thắng rồi!” Thích Thịnh Thiên nhìn vào Tề Viễn Dương đi vào, cười nói.
Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm cũng nghiêng đầu nhìn vào anh, tại sao đột nhiên lại đến rồi.
Tề Viễn Dương lười lặng ngồi xuống ghế, ung dung nói, “Tôi biết các người không hoan nghênh tôi……”
“Làm sao có thể, Tề tổng anh nói gì thế hả, chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh anh!” Lý tổng giám lập tức nói, nhiệt tình đón chào.
Đây là tổng tài Te đấy!
Bàn ăn này ngồi đều là người anh không đắc tội được!
Bây giờ lại đến một người!
Tề Viễn Dương liếc anh một cái, “Hớ, vẫn là dẻo miệng như thế.”
“Tề tổng quá khen rồi, đây chẳng phải là vì sinh tồn sao!” Lý tổng giám cười hô hô nói.
“Hôm nay về cuộc thi, chúng tôi thua rồi!” Tề Viễn Dương trực tiếp thể hiện ý đến, “Ngày mai nhớ tuyên bố một lần, Te thua rồi!”
“Oh, tại sao thế! Giám khảo là đánh giá Te thắng đấy!” Lý tổng giám rất nghi hoặc nhìn vào Tề Viễn Dương.
Đây là chiêu nào đột nhiên đến!
“Giám khảo là gì chứ, bọn họ đều vô dụng! Tùy tiện có thể hối lộ được! Chán nản, tôi vẫn là cảm thấy thực lực quan trọng nhất, hối lộ đều không được tính!” Tề Viễn Dương nói xong đứng dậy, “Đám giám khảo đó, sau này tránh chút đi, vô dụng đấy!”
Giám khảo bị hối lộ rồi?
Nếu như đã bị hối lộ rồi, bây giờ lại nói ra là ý gì?
Nhìn thấy anh đột nhiên lại bỏ đi, người trong phòng riêng vẫn có chút kinh ngạc.
Nhưng anh đã rời khỏi rồi!
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Cảnh Thần Hạo, “Anh ấy đúng là một người khó hiểu thật.”
Nhưng đây cũng là sự quyến rũ vốn có của Tề Viễn Dương, Ô Quy Hảo thích anh cũng là lý do này!
Không biết hai người họ bây giờ sao rồi.
Có phải đã ở bên nhau rồi không?
Tại sao không phải hai người cùng nhau đến?
“Cảnh tổng, anh xem chuyện này giải quyết thế nào?” Lý tổng giám nhìn thấy Tề Viễn Dương bỏ đi rồi, liền chuyển ánh mắt nhìn sang Cảnh Thần Hạo.
“Xử lý thế nào là chuyện của các người.” Anh chỉ là người tham gia mà thôi!
“Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi!” Lý tổng giám gật đầu lia lịa.
Sau bữa cơm tối, vì bên ngoài đang rơi tuyến lớn, cho nên Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm cùng không dự định về nhà, liền ở đây qua đêm.
Cảnh Thần Hạo nằm kế bên Bùi Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy cô ngủ yên lành, nghe được hơi thở nhẹ nhàng của cô, đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng.
Vài phút sau, anh đi vào một căn phòng riêng, vừa đi vào liền ngửi được một mùi rượu.
Anh nhìn vào một người đàn ông vẫn đang uống rượu sầu, ngồi xuống đối diện anh ta, bắt chéo chân.
Tề Viễn Dương nhìn thấy anh ngồi xuống, cầm chai rượu rót cho anh một ly.
“Cám ơn nhưng xin lỗi.” Cảnh Thần Hạo từ chối rượu của anh, “Nhiễm Nhiễm không thích ngửi mùi rượu.”
“Show ân ái!’ Tề Viễn Dương đặt chai rượu xuống, ánh mắt nhạt nhòa dừng trên người anh, “Nói này, vẻ mặt anh lãnh đạm như thế, Nhiễm Nhiễm cô ấy thích anh cái gì thế?”
“Tôi nhiệt tình trước mặt cô ấy.” Anh không cần thiết đối với người khác cũng vẻ mặt cười đùa!
“Như vậy à!” Tề Viễn Dương “chậc” một tiếng, “Nhìn vào không giống lắm!”
“Không cần anh nhìn thấy.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng chăm chú nhìn anh ta, nửa khuya không ở trong giường ngủ bên Nhiễm Nhiễm, ra đây gặp Tề Viễn Dương, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc của mình có vấn đề.
“Đúng là không cần tôi nhìn thấy, cũng không có nói tôi muốn nhìn thấy, nếu như có thể, tôi vẫn là muốn bản thân ở bên cô ấy.” Tề Viễn Dương từ từ đặt ly rượu xuống, “Máy bay 6 giờ sáng rời khỏi, có thể sau này không về nữa, có thể sẽ về, trừ phi anh đối xử với Nhiễm Nhiễm không tốt, tôi sẽ đến rước cô ấy đi!”
“Điều này không cần anh lo lắng, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, cô ấy là vợ tôi.”
“Uhm, anh thắng rồi!” Đột nhiên từ trong túi quần lấy ra thuốc lá và bật lửa.
Thật ra lời hôm nay Ô Quy Hảo nói, anh suy nghĩ kĩ qua, kẻ hèn?
Anh hình như có một chút.
Nhưng cũng không hoàn toàn phải.
Ngày xưa sở dĩ bướng bỉnh như thế là cảm thấy Nhiễm Nhiễm có thể không về, sẽ không ở bên người khác, bây giờ nghĩ lại, bản thân ngẫu nhiên có chút tự cao tự đại quá rồi!
Lớn đến ngần này khó khăn gặp được người làm khó mình được, Nhiễm Nhiễm được xem là một người!
Trước mặt anh vây quanh khói thuốc, anh thật ra rất ít hút thuốc, thời gian uống rượu nhiều hơn, rượu có thể tê liệt thần kinh, nhưng thuốc thì sao?
Tổn thương phổi!
Cảnh Thần Hạo nhìn vào anh, đột nhiên cảm giác có chút cô đơn lạnh lẽo, vẻ mặt như thế không ngờ lại xuất hiện trên người Tề Viễn Dương.
“Không có ở bên cô ấy?”
Tề Viễn Dương chắc là biết anh đang nói là ai!
“Anh rõ ràng biết người tôi thích Nhiễm Nhiễm, còn hỏi lời này, nếu trong lòng anh thích một người khác, sẽ còn ở bên người phụ nữ khác sao?” Tề Viễn Dương lạnh nhạt nói.
Điếu thuốc trên tay anh lúc sáng lúc tắt, thần sắc của khuôn mặt vẫn là cười nhạt thong thả, “Không thích người phụ nữ khác!”
“Vậy anh chỉ có thể cô độc cả đời.”
“Không sao……” Anh cũng không để tâm!
Cũng không có cách nào để tâm!
Lúc Nhiễm Nhiễm thích Cảnh Thần Hạo, anh đã thua rồi!
“Đêm nay tìm anh, chỉ là muốn anh có thể đối xử tốt với cô ấy thôi, ngoài ra cẩn thẩn An Quân Huyền! Tôi đi đây.” Tề Viễn Dương đứng dậy, điếu thuốc trên tay rơi vào trong ly rượu vừa nãy.
Cảnh Thần Hạo nhìn thấy anh rời khỏi, ánh nhìn lại rơi vào trong ly rượu vừa nãy, đứng dậy rời khỏi.
Anh cẩn thận từng tí về đến phòng, trên người còn có mùi rượu và thuốc lá nhẹ, thế là anh đi vào phòng tắm rửa, mới leo lên giường.
Cơ thể nhỏ bé của Nhiễm Nhiễm liền ở trong lòng anh, cả thế giới của anh đều ở trong lòng anh, không cần sự căn dặn của người khác, anh cũng sẽ chăm sóc tốt cô, bảo vệ cô, yêu cô cả đời.