Chiều mùa hè đương nhiên phải ngủ.
Bạc Ngôn nhìn cô cởi giày lên giường, dường như là chuẩn bị ngủ.
Bỏ anh ta 1 mình ngồi bên giường, nhìn gương mặt trắng mịn của cô, chiếc váy hè mỏng manh ấy làm lộ vùng cổ trắng ngần, lồng ngực nhấp nhô.
Anh bất giác nuốt nước bọt, né nhìn chỗ khác.
Dường như cảm thấy không khí đều tràn ngập hơi thở ngọt ngào của cô, hơi thở đó dường như đang bên tai anh, quấn quanh người anh.
Không được rồi!
Thật phải đi tắm cái!
Cảnh Bùi Noãn ngủ rất ngon, đột nhiên cảm thấy hình như có người tiến gần cô, bên tai có 1 hơi thở rất nóng.
Cô nhanh chóng nghiêng đầu, hơi thở ấy càng rõ rệt hơn.
Luồng hơi thở nóng ấy chính là vết hôn của anh.
Chết mất thôi!
Bạc Ngôn? cô nhanh chóng nắm lấy tóc anh, hơi thở trở nên bình tĩnh đến là thường, ánh mắt làm như thể muốn hiết chết anh, anh đang làm gì?
Anh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy tức giận của cô, chịu hết nỗi rồi.
Năng lực khống chế của anh đâu? Trưa anh đâu có uống rượu, còn nữa đàn ông cái anh cứ gặp phụ nữ là phát dục hả? Cô chỉ là ngủ chưa thôi, giờ xin anh vui lòng leo xuống.
Noãn Noãn, anh cũng muốn, nhưng trước hết…em buông tóc anh ra trước. anh xin thề. Thật sự là khống chế hết nỗi rồi.
Cô đột nhiên buông tóc anh ra, đưa tay đẩy vai anh, đứng lên.
Noãn Noãn..anh không khống chế được, anh phát hiện, anh rất thích em.
Đầu anh có vấn đề gì không? Vì để thỏa mãn thú tính hiện giờ của anh, lời nói dối đó cũng nói ra được hả, anh cho tôi là con nít 3 tuori sao? Cô tiếp tục dùng sức đầy anh, mau đứng lên!
Anh cũng thích em chứ? Nếu không sao lại bảo vệ anh nhưu thế? Đôi tay anh chống 2 bên, thân dưới vẫn đè lên cô, tiểu Noãn Noãn…
Anh hiểu lầm thật rồi, tôi chỉ xem anh là bạn, cô đang nói, đột nhiên mắt từ từ mở lớn, cảm thấy dường như trên người cô có cái gì trồi lên.
Anh nói rồi, anh không nhịn được, tuổi trử mơn mỡn. Anh cũng không khống chế được dục vọng cá nhân.
Anh xuống cho tôi! Cô sắp ddeien rồi.
Anh từ từ trở mình, quỳ bên cạnh cô, cúi đầu nhìn chỗ nhô lên trong chiếc quần màu xanh kia, làm sao đây?
Cơ thể anh, đâu phải lần đầu tiên, đừng hỏi tôi. Cô không ngừng dời người qua bên giường, muốn lên súng cũng đừng nhắm vào tôi, đừng ở trên giường này, vào nhà tắm đi.
Thật vô tình.
Tôi không có quyến rũ anh! Tự anh phát dục thì liên quan gì đến tôi. Mặt cô đỏ lên, nghiêng đầu không nhìn anh nữa, đi đi, mau đi xử lý đi.
Nói thật, hôm đó anh thật không có cảm giác gì hết.
Lúc đó anh có cảm giác gì thì là cảm giác đó! Tôi đâu phải đàn ông, sao tôi biết anh có cảm giác gì. Cô thật không muốn bàn vấn đề này.
Hôm đó, bọn họ không xảy ra chuyện gì hết.
Nhất định không giống nhau, lần đầu của anh cho em, em phải chịu trách nhiệm với nửa đời sau của anh. Anh chấp nhận xuống giường, em ngủ tiếp đi, anh đảm bảo không…
Trách nhiệm?
Cô không ngủ với anh, cho nên không cầm chịu trách nhiệm.
Nghe trong phòng tắm có tiếng nước vọng ra, cô đâu dám ngủ.
Còn ngủ, thì sẽ có chuyện chẳng lành.
Chỉ là…
Điều ngoài ý muốn luôn xuất hiện bất ngờ, giống như hiện giờ.
Bạc Ngôn vừa từ phòng tắm bước ra, cả nhà họ Bạc đều nháo nhào lên.
Ba anh mất rồi!
Chú ấy, cô chưa từng gặp mặt.
Bạc Ngôn kéo tay cô xuống lầu, trong phòng chú Bạc đầy mùi thuốc, còn vợ chú đang quỳ khóc vô cùng đau đớn.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ bi thương.
Cô nhìn Bạc Ngôn đứng bên cạnh mình, dù nét mặt không có thay đổi gì, nhưng không còn vẻ vui tươi của ngày thường.
May mà về rồi, nếu không ngay đến lần cuối cũng không thấy mặt.
Hậu sự của chú Bạc đương nhiên do người nhà họ Bạc lo liệu, bọn họ không cần lo lắng.
Nhưng họ cũng không thể cứ thế mà đi như thế.
Thế là, họ tiếp tục ở lại nhà họ Bạc.
Tối đó, cô từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy anh đang uống rượu trong phòng, ngoài cửa sổ ánh trắng chiếu vào, chiếu lên mặt anh, khiến mặt anh trắng ngần lên.
Anh ở nước ngoài lâu như thế, dường như không có đen lắm, vừa nhìn là biết người hay ở trong phòng.
Cô từ từ đi qua đó, em uống với anh chút nhé!
ừ. Anh rót rượu, rồi đưa cho cô.
Hai người không nói chuyện, cứ thế mà uống rượu, ánh trăng rất nồng, rượu tỏa hương thơm, còn người thương, ở kế bên.
Rất lâu sau đó, bên dưới đã đầy những bình rượu rỗng.
Đầu cô chút chút say say quay cuồng.
Tôi đi ngủ trước, anh cũng đừng uống nữa. cô đi đến bên giường, anh ngủ sofa nhé!
Biết rồi, cô hai! Anh vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Lại chết thế ư!
Cứ nghĩ ông lão gia sẽ sống thêm ít ngày, ít nhất không chết ngay khi anh vừa về ngày đầu tiên.
Đêm đó, chắc là do uống nhiều, ngủ rất say.
Nửa đêm, cô đột nhiên nghe tiếng bùm, vội thức dậy.
Nhìn thấy người đàn ông té nhào xuống đất, vừa rồi Bạc Ngôn vừa té xuống đất?
Chằng có chút tích sự gì?
Cô ngước đầu nhìn 1 hồi, phát hiện anh ta lại bò dưới đất, rồi ngủ tiếp.
Giờ là mùa hè, ngủ như thế sẽ không đi cảm chứ.
Cô mở chăn ra xuống giường, từ từ đến bên anh, nhìn dáng vè anh ngã nhào như thế, trên người đầy mùi rượu.
Cô cố hết sức, kéo cánh tay anh,Bạc Ngôn, anh tỉnh dậy đi.
ừ…anh mơ hồ mở mắt, em đến đầy làm gì? Em muốn ngủ sofa.
Anh đang ngủ dưới đất. Cô vội nhắc nhở, đứng lên.
Anh? Ngủ dưới đất.
Anh chống tay, lạnh như thế, còn cứng nữa, đúng là nền nhà rồi.
Anh cố gắng chống thân thể lên, mượn sức cô, ngã nhào xuống ghế, còn thuận thế đẩy cô xuống, ngã vào người anh.
Đôi tay ôm eo cô, nằm với anh 1 lát.
Anh xác định nằm với tư thế này một lát? Sao cô thấy có gì đó không đáng tin.
Và giờ đây anh còn khá mơ mơ hồ hồ.
ừ. Anh cần.
Nể tình hôm nay anh đau lòng như thế, đành miễn cưỡng hy sinh tí vậy.
Không được đụng tay đụng chân với tôi, nếu không tôi bảo anh tôi phế anh.Cô không dám thì sẽ có người dám.
Kiếp này đụng phải anh em nhà em, anh..thật là quá có phúc! Anh cảm thấy cơ thể cô mềm mại, thơm thơm, dễ chịu.
Hơi rượu bám đầy người, cô nằm trên ngực anh, dần ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Cô cũng không thể không tỉnh dậy do có 1 vấn đề rất lớn, nhu cầu sinh lý của đàn ông vào buổi sáng rất cao.