“Bảo bối còn chưa tìm thấy, em muốn tìm nó.” Cô gỡ chăn ra, muốn xuống giường.
Cảnh Thần Hạo để cô xuống giường, xuống giường vận động là nên làm, đã ở trong phòng cả ngày rồi.
Cô mặc quần áo xong ra ngoài, Cảnh Thần Hạo ôm chặt cô, “Nhiễm Nhiễm, có thể bên dưới sẽ có chút chuyện, em phải chuẩn bị tâm lý.”
“Dương Dương Noãn Noãn không ở đây rồi?” Cô đột nhiên lo lắng, “Cảnh Thần Hạo, anh có thể nói 1 lần không, đừng giấu em.”
“Chúng ta bị nhốt ở đây rồi.” Anh nói bên cô, nhỏ giọng.
“Cái gì?” Cô đưa mắt nhìn quanh, bên cạnh mình 1 bảo vệ cũng không có, “Anh nói...chúng ta bị giam ở đây? Đây là chỗ Cố Linh chọn? Cô ta nhốt chúng ta ở đây là gì?”
“Không sao, anh sẽ bảo vệ mọi người.”
“Anh bảo vệ em ư? Con đã mất tích rồi, anh còn bảo vệ mẹ con em! Nếu con có chuyện gì, em sẽ...” Cô không chết là không được.
“Sẽ không có chuyện.” Anh vẫn ôm cô xuống lầu, trên đường đi Bùi Nhiễm Nhiễm dùng anh mắt sát thủ nhìn anh.
“Bà xã, anh đừng nhìn anh thế, nếu con chúng ta có người nuôi rồi, chúng ta về thôi, tối nay sinh 1 đứa nữa.” Khuôn mặt anh tuấn của anh kèm thêm nụ cười nhẹ.
“Không được! Không ai thay thế được nó, em cực khổ như thế! 1Bối Tịnh Nguyệt tháng đẻ nó ra, sao cho người khác là cho được! Nếu còn sống, người ta nuôi thì cũng được, lỡ như...” Cô sợ hãi, thật rất sợ, “nếu có gì thì sao?”
“Cảnh Thần Hạo, anh mau nghĩ cách đi!” Cô lo lắng đến chết mất!
Sáng nay cứ dỗ cô ngủ, cô khóc đến xót lòng, cô tuyệt đối không ngủ, tuyệt dối không được đau lòng, buồn mà ngủ mất.
“Cách của anh không tốt sao? Anh thấy chúng ta đẻ thêm cặp song sinh, cơ địa chúng ta tốt vậy, không cần lo hậu thế. Tiếc quá...”
“...”
Hậu thế khỉ gió gì!
Cô cần là Cảnh Hành!
“Em không muốn để ý anh! Tự anh đi mà đẻ!” Cô bước lớn lên lầu, đến đại sảnh, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao rồi?
“Ba mẹ, mẹ...” cô đi về hướng sofa, thấy 2 người đang ngồi đó, “2 người ăn rồi?”
Ánh mắt cô để ý đến Cố Phi Trì và An Quân Huyền quả thực khá giống nhau.
Vừa rồi Cảnh Thần Hạo nói họ bị nhốt, chẳng lẽ bị họ nhốt ở đây?
Mà Cố Linh và Mẫn Lệ không ở đây, Cố Linh...Cố!
“Chúng ta ăn rồi, con mau ăn đi, buổi trưa chưa ăn gì mà.” Bối Tịnh Nguyệt dịu dàng nhìn cô cười.
“Dương Dương Noãn Noãn qua đây ăn với mami.” Bà vẫy tay kêu bọn chúng.
2 đứa nhóc chạy về hướng cô, Cảnh Thần Hạo nhìn đám người trong phòng khách, rồi đi đến nhà ăn.
Bàn ăn lập tức bày đầy các món ăn, thực ra chỉ có Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm chưa ăn.
“Hôm nay không đi học, có gọi điện cho giáo viên không?” Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn Dương Dương.
“Không có điện thoại không có tín hiệu.” Dương Dương hiểu ý mami, đáp ngay.
“Không có tín hiệu?” Cô nghi ngờ tự móc điện thoại mình ra xem, thấy hiện dấu x, “Quả nhiên không có tín hiều, nhưng tối qua nơi này còn đầy sóng mà.”
“Mami, daddy nói tín hiệu bị che lại rồi!” Noãn Noãn ngồi đối diện, nghiêm túc giải thích.
“Nhưng chúng ta chưa xin phép cho 2 con, giáo viên trong trường sẽ lo lắng khi không thấy tụi con.” Cô đưa mát nhìn đại sảnh, “Cho nên,..chúng ta có thể gọi điện thoại không?”
“Lý do phong phú thật, nhưng mami...trong mắt người khác, chúng ta đã mất, giáo viên chắc cho rằng chúng con mất rồi.” Noãn Noãn nhìn cô giải thích.
Trong đầu Bùi Nhiễm Nhiễm hiện lên tiếng “Bùm”, cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Thần Hạo, thì ra chuyện anh nói họ bị nhốt ở đây, chính là đã chết ư?
Rõ ràng họ đang sống tốt mà.
Cảnh Thần Hạo chú ý đến biểu hiện của cô, đầu tiến gần cô, nói, “Bà xã, ăn cơm trước đi!”
“Em nuốt không nỗi...” Cô cúi đầu nhìn mâm thức săn, không có khẩu vị.
“Vậy cũng ăn chút, tối nay sẽ đói bụng.” Anh lấy đũa, “Có cần anh đút không?”
“Đã là lúc nào rồi, còn...” Cô hít thở sâu, phải trấn tĩnh, không được sợ, trấn an.
“Mami, mau ăn đi! Daddy đã cả ngày không ăn gì cùng mami luôn rồi.” Dương Dương cũng nhìn cô, mặt đầy lo lắng.
Cô ngây người ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cảnh Thần Hạo, “Ăn đi, ăn xong rồi nói.”
Không ăn cơm, sao có sức chiến đấu?
Dương Dương Noãn Noãn nhìn cô bắt đầu cầm đũa, cuối cùng đã yên tâm.
Bọn họ còn sống, đâu phải chết thật đâu, nhất định sẽ có cách.
Hai người ngồi ăn, 2 đứa nhỏ nhìn họ ăn.
Còn sau đại sảnh lớn đó, Cố Phi Trì đang ngồi cạnh Bối Tịnh Nguyệt, nhìn bà, “Nguyệt Nguyệt, tối qua chơi vui không?”
“Em không vui, em không chỉ tối qua không vui, giờ em cũng không vui, trả cháu ngoại cho em!” giờ đây bà đối với Cố Phi Trì không còn tình cảm, chỉ còn hận ông.
“Cháu ngoại em? Chẳng phải đều ở đây sao?” Mắt ông hướng nhìn Dương Dương Noãn Noãn.
“Cháu em không chỉ có 2 đứa, còn có Cảnh Hành! Đứa đang còn bú sữa!” bà đột nhiên nhìn ông kích động, “Chúng ta đi chỗ kia rồi nói!”
Cố Phi Trì và Bối Tịnh Nguyệt đứng dậy đi khỏi, còn An Quân Huyền và Bùi Nhã Phán đều có chút hiểu ra, nhưng chỉ có ba mẹ Cảnh Thần Hạo là không hiểu.
Nhưng rất rõ ràng, Cố Phi Trì chính là chủ mưu của chuyện này, An Quân Huyền...
Bố Cảnh Thần Hạo nhìn bóng dáng họ cùng rời đi, trong lòng có chút lo lắng.
Đến 1 phòng khác, Cố Phi Trì vừa vào đã kéo cổ tay bà, đè vào tường, “Nguyệt Nguyệt, em muốn tìm anh nói gì?”
“Em vừa nãy đã nói rất rõ ràng, em biết anh muốn báo thù, nhưng...cháu em vô tội, đứa trẻ còn rất nhỏ, sao anh nỡ nhẫn tâm chứ?” Mắt bà nhìn thẳng Cố Phi Trì, “Anh để Cố Linh dẫn nó đi, anh muốn em cho anh còn chưa đủ sao?”
“Em...đồng ý gả cho anh rồi?” Ông muốn An Quân Huyền và Tiểu Linh nghĩ cách tách họ ra.
An Quân Huyền nói nó không làm, vậy chính là Tiểu Linh làm.
Còn nói mình là nghĩa phụ của nó, nó hiểu ý ông, nên đã làm cho ông.
Trước đây ông hiểu lầm Tiểu Linh rồi.
“Giờ Tiểu Linh đã đi rồi, không ở đây, nhưng em yên tâm, đứa nhỏ sẽ không có gì, anh chỉ muốn tụi nó lo lắng xíu, không có ý phá hoại tụi nó!” Ông cười nói, dỗ Nguyệt Nguyệt trước.
Chuyện sau này, sau này hẵng nói.
“Anh tưởng em tin lời anh sao? Không tìm thấy cháu em không nhận lời.” Giờ bà chỉ còn cách dùng cách này thôi.
Đã ở bên nhau lâu thế, lại không tin ông?
Trong lòng Cố Phi Trì có chút bực bội!