“Ai mà biết! Chẳng qua thoát 1 kiếp là tốt rồi, tớ lo sau này Cảnh Thần Hạo cứ đi đón chúng như vậy thì làm sao?” Nghĩ đến vấn đề này, cô lập tức lo lắng.
Đáng tiếc Bùi gia đã không tìm thấy người khác, nếu không còn nhờ chăm sóc giúp.
Lâm Tri HIểu thân là thư ký Cảnh Thần Hạo, công việc đương nhiên bận, trách nhiệm đưa đón chỉ có thể do cô.
“Khả năng này đúng là có.” Lâm Tri Hiểu nói xong cũng như cô tạm thời rơi vào trầm mặc.
“Nếu không sau này kêu Đường Sóc giúp, dù sao trường cũng do nhà anh ta mở.” Lâm Tri Hiểu suy đi nghĩ lại không thấy cách khác, lại cảm thấy cách này không tệ.
“Cậu điên rồi!” Bùi Nhiễm Nhiễm liếc cô 1 cái, “Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc là bạn bè, nếu bị anh ta biết, Cảnh Thần Hạo cũng nhất định biết, bây giờ điều may mắn duy nhất của tớ, là bọn họ chưa nhận ra tớ!”
Nếu không sớm đã bị lộ, Đường Sóc thấy mặt thật của cô, tuy đeo kính rồi.
Lâm Tri Hiểu vỗ vai cô, “ Đây thật là điều khó, theo trí thông minh của tớ thì không nghĩ ra cách giải quyết, tớ ngủ trước, nói không chừng tỉnh dậy có cách hay.”
Đối với chuyện này Bùi Nhiễm Nhiễm không ôm chút hy vọng nào, ngày hôm sau 2 người cũng không ai nhắc đến chuyện này.
Cả đường trầm mặc lái xe đến Cảnh thị, Lâm Tri Hiểu đột nhiên quay đầu kinh khủng nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta có phải quên gì không?”
Cô quay lại nhìn ghế sau, không ai ngoài 1 người, “Chúng ta vẫn đưa 2 đứa nhỏ đi học.”
“Tớ xin nghỉ cho chúng rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm mặt bình thản mở cửa xe, “Trước lúc tớ nghĩ ra cách, cứ ở nhà trước.”
“Cô quả nhiên lợi hại, mới học 1 ngày liền xin nghỉ.” Lâm Tri Hiểu nhanh chóng lên xe, “Cậu trang điểm kiểu này lâu có ảnh hưởng đến da không?”
Cô vừa muốn trả lời, đột nhiên nghe tiếng cười nhạo, “Trang điểm đã vậy, nếu không trang điểm xấu đến cỡ nào!”
Bùi Nhiễm Nhiễm thản nhiên, những lời này không làm cô đau hay nhột, nếu cô đã quyết giả trang, trong lòng sớm đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự cười chê.
Nhưng Lâm Tri Hiểu không vậy, vừa thấy Khâu Tịch, lập tức dùng khí chất của thư ký tổng tài, “Xem ra tổ trưởng Khâu rất tự tin với nhan sắc của mình, chỉ là không biết mặt này đã đắp bao nhiêu lớp phấn, lúc cười cũng bị rơi xuống, tội cho nhân viên vệ sinh phải lau dọn.”
- ----------- --------------
“Lâm Tri Hiểu cô…” Khâu Tịch vô thức sờ mặt, dù cô có trang điểm, đánh phấn thì sao, ít nhất đẹp hơn Bùi Nhiễm Nhiễm mặt vàng khiến người ta mất cả khẩu vị.
“Tôi biết tên mình đẹp, cô không cần nhắc tôi.” Lâm Tri Hiểu nói xong kéo Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước thang máy, mặt cười nhẹ nói với cô, “Cậu cũng không tức giận?”
“Tại sao phải tức?” Mặt này của cô đâu phải thật.
Dù cho là thật, cũng không ai chê bản thân xấu đến không ai thèm nhìn.
“Cũng đúng, nếu tớ là cậu cũng sẽ không tức.” Tính toán với cô ta, chỉ làm mất thân phận của bản thân.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy cửa thang máy có hình bóng thon dài của 1 người bước đến, bất lực cùng Lâm Tri Hiểu quay người, đồng thanh nói, “Cảnh tổng sáng tốt lành.”
“Cũng vậy.” Cảnh Thần Hạo hiếm khi trả lời 1 câu, cửa thang máy riêng đã mở.
Anh và Thích Thịnh Thiên cùng vào, “Vào đây.”
Khâu Tịch mặt vui vẻ đi vào, chân phải chưa bước vào, đã nghe tiếng trầm thấp ở trước mặt cô, “Không phải cô!”
Khâu Tịch lập tức thu chân lại, mất mát đi về phía sau Bùi Nhiễm Nhiễm bọn họ.
Thích Thịnh Thiên đưa tay ấn nút “mở” bên thang máy, nhìn Cảnh Thần Hạo, mặt nở nụ cười, “Lâm Tri Hiểu và Bùi Nhiễm Nhiễm!”
Bị gọi tên hai người không tình nguyện đi vào, Lâm Tri Hiểu đang đứng ngồi không yên, đột nhiên tay bị Thích Thịnh Thiên nắm lấy, “Đột nhiên tôi cảm thấy đói, cô cùng tôi đi ăn cơm!”
“A…” Lâm Tri Hiểu còn chưa phản ứng, liền bị kéo ra khỏi thang máy, chỉ có thể mở to mắt nhìn thang đóng lại trước mặt cô.
Nhiễm Nhiễm, cậu tự cầu chúc cho mình!
- ----------- --------------