“Quá kích động rồi!” Trần Nhan nhìn thấy cô kháng cự, quàng lấy cô đi về phía bên ngoài, “Cô vừa nãy nói Thích Thịnh Thiên trốn trong phòng? Bây giờ chắc là ngủ dậy rồi chứ? Gọi anh ấy đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, tôi mời!”
“Chuyện này……không tốt lắm nhỉ?” Cô rất không muốn bạn trai của mình gặp mặt với vợ cũ chưa cưới của anh.
Trần Nhan nhìn thấy cô do dự, cười nói, “Hiểu Hiểu, cô yên tâm, tôi và anh ấy không có gì thật, thật đấy, tối nay cô giúp tôi rồi, tôi đương nhiên phải mời cô ăn cơm!”
“Cái này……tôi đi hỏi anh ấy thử.” Cô không thể cứ tự mình làm quyết định, nếu Thích Thịnh Thiên đồng ý, về nhà cho anh biết tay.
Cô đột nhiên phát hiện bản thân nhỏ mọn rồi, đột nhiên có thể thấu hiểu được tâm trạng đêm đó Thích Thịnh Thiên nhìn thấy Tiết Mộ ở trong nhà mình.
Rõ ràng họ không có gì cả, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cơn ghen, a a a! Cô không ngờ cũng có ngày hôm nay!
Cô lấy di động ra, vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho Thích Thịnh Thiên, anh đã gọi đến.
Lúc Lâm Tri Hiểu đang định bắt máy, Trần Nhan bên cạnh nhìn vào tên trên màn hình, đột nhiên giật di động qua, “Thích Thịnh Thiên!”
Di động bên kia đột nhiên ngây người, tiếp đó liền là một chuỗi các câu hỏi, “Cô giao điện thoại lại cho Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đang ở đâu? Cô tại sao lại có điện thoại của Hiểu Hiểu? Cô rốt cuộc đang làm cái gì? Theo dõi chúng tôi?”
“Trí tưởng tượng của anh cũng khá phong phú thật, tôi chắc là còn đến trước hai người nhỉ? Cái gì tôi theo dõi hai người! Nói chút đạo lý được không? Anh đang ở đâu? Cùng nhau ăn cơm, tôi mời! Hiểu Hiểu ở bên cạnh tôi, anh không đến, sẽ không thấy cô ấy nữa đâu nhé!”
Lâm Tri Hiểu bên cạnh có chút kì lạ nhìn vào cô ta, cô ta muốn làm gì bản thân?
Thích Thịnh Thiên không đến sẽ không gặp được bản thân nữa, giết người phi tang xác?
Cô còn biết tưởng tượng hơn Thích Thịnh Thiên.
Trần Nhan nghe thấy tiếng giận dữ đối diện, điềm đạm cúp máy đi, “Hiểu Hiểu, chúng ta đi thôi! Anh ấy lập tức sẽ qua ngay.”
Lâm Tri Hiểu tuy rằng không muốn đi, nhưng cũng không thể không đi cùng cô ta, nếu không sẽ không gặp được Thích Thịnh Thiên thật nữa.
Đến trong phòng riêng của khách sạn, hai người vừa gọi món xong, Thích Thịnh Thiên đã bước vào, khuôn mặt thanh tú mang theo cơn giận nhẹ, lướt nhìn nụ cười nhạt của Trần Nhan, đi sang Lâm Tri Hiểu.
Lâm Tri Hiểu nhìn thấy anh bước đến, trong lòng vừa nãy rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng thấy anh trực tiếp đi đến bên cạnh mình ngồi xuống, hình như không cần thiết hỏi gì, thái độ của anh đã rất hiển nhiên rồi.
“Anh ngủ dậy rồi?” Cô dịu dàng quan tâm hỏi.
Sắc mặt giận dữ vừa nãy của Thích Thịnh Thiên vì câu hỏi thăm dịu dàng của cô, tức thời bị dịu lắng xuống, nắm lấy tay cô, nắm chặt, “Ngủ dậy rồi, em chơi vui không?”
Nhất định không vui, có Trần Nhan, làm sao có thể vui được!
“Vẫn ổn, cô Trần biết không ít, cô ấy nói em là thần tài của cô ấy.” Lâm Tri Hiểu cười cười, có một chút ám chỉ, trước mặt tình địch, vẫn là nên như có như không biếu hiện bản thân một chút.
“Uhm, số của cô ấy, đích thực là cần có thần tài, nếu không tài sản có thể bị tiêu hết.” Thích Thịnh Thiên giơ tay vuốt lấy mái tóc xõa xuống bên tai cô.
Đây là show ân ái trong truyền thuyết?
Trước mặt của Trần Nhan?
Lâm Tri Hiểu có chút không điềm tĩnh nữa, không lẽ trong lòng Thích Thịnh Thiên cũng nghĩ như thế, Trần Nhan thích anh?
Chẳng phải nói hai người một chút quan hệ cũng không có sao?
Phục vụ đem món ăn lên, Trần Nhan nhìn vào hai người đối diện tình tứ, khoa trương nhún vai, “Tôi nói hai người hai người……nhất định phải ở trước mặt một người phụ nữ thanh niên đơn thân lớn tuổi show ân ái sao? Nói sao thì suy nghĩ đến cảm nhận của tôi một chút chứ?”
Cô rốt cuộc đắc tội ai rồi?
Chẳng phải chỉ muốn mời họ ăn cơm sao?
Tại sao cuối cùng trở thành như thế?
“Tại sao phải suy nghĩ cảm nhận của cô? Tự bản thân cô không tìm được bạn trai, còn trách chúng tôi show ân ái!” Thích Thịnh Thiên lướt nhìn cô ta, liền phục vụ cho Hiểu Hiểu thân yêu bên cạnh dùng cơm.
Trần Nhan nhìn thấy anh lột vỏ tôm cho Lâm Tri Hiểu, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng nên đi tìm một người bạn trai rồi, bạn bè xã giao thì nhiều, nhưng bạn trai thì không có!
“Thích Thịnh Thiên, tôi phát hiện anh đúng là người đàn ông trọng sắc khinh bạn, ngày xưa lúc chúng ta cùng nhau ăn cơm, tại sao không thấy anh làm chuyện đó với người phụ nữ khác? Cho dù là người ấy ngày xưa gì đó……của anh, cũng là người ta phục vụ anh, quả nhiên đàn ông đều là đàn ông ấm áp, chỉ là sự ấm áp không phải cho mình!” Cô ta phát hiện bản thân gọi là lại mở ra một cánh cửa của thế giới mới.
Lâm Tri Hiểu nghe được lời nói của cô ta, trong lòng có chút lạ lùng lướt nhìn người đàn ông bên cạnh, tuy rằng có lúc anh ăn hiếp bản thân không ít, nhưng nhiều lúc vẫn là anh chăm sóc bản thân, hơn nữa nghe được lời vừa nãy của Trần Nhan, trong lòng vẫn là cảm động đấy.
Tuy rằng Thích Thịnh Thiên là loại hàng thứ n, nhưng có những chuyện, anh vẫn là lần đầu tiên làm, ví dụ là chăm sóc tỉ mỉ một người phụ nữ như thế.
Rất hân hạnh người phụ nữ đó là mình.
“Cô không nói chuyện không ai xem cô là câm đâu, có phải không có gì có thể bịt miệng cô lại?” Thích Thịnh Thiên lướt nhìn món ăn đặt đầy bàn, “Muốn ăn gì tự mình dùng tay, mới không bị bụng đói!”
“Phải làm sao? Tôi không muốn tự mình dùng tay! Anh có thể giúp tôi không!” Trần Nhan nửa thật nửa đùa nói.
“Giúp cô có thể chứ!” Thích Thịnh Thiên ung dung từ tốn nói.
Nhất thời, trong phòng hai người phụ nữ đều có chút lạ lùng nhìn vào anh, lời nói này là ý gì?
“Nếu đôi tay cô đều đứt rồi, tôi có thể suy nghĩ giúp cô.” Con tôm trên tay anh vừa lột xong bỏ vào trong chén nhỏ trước mặt của Lâm Tri Hiểu.
Ý của lời nói vừa nãy chính là bây giờ sẽ không giúp cô ta.
“Ha ha, vậy thì thôi, đứa bạn như……anh, đúng là kết không được!” Trần Nhan cầm lấy đũa, tự mình ăn.
“Không thú vị, phục vụ đâu, lên rượu! Hai người cũng uống một ít, sao đi chăng nữa nguyên đêm, uống say rồi thì đi ngủ, ngày mai lại cùng nhau chơi!” Trần Nhan cười nói.
Trên bàn lớn đột nhiên có rất nhiều rượu, thật ra Lâm Tri Hiểu không mấy biết uống rượu, nhưng trước mặt cô đã rót một ly, hơn nữa Thích Thịnh Thiên bên cạnh cũng uống rồi, ánh mắt cũng nhìn vào cô.
“Hiểu Hiểu, uống chút đi! Mùi vị của rượu này không tồi, thử đi, cùng lắm uống say rồi, anh cõng em về nhà!” Thích Thịnh Thiên nhìn cô dịu dàng nói, mở mắt nhìn cô cầm ly rượu lên uống.
Anh vốn dĩ muốn tự mình chuốc say Lâm Tri Hiểu, nửa đường gặp phải tên phá đám Trần Nhan, nhưng cũng tốt, cuối cùng vẫn là dựa theo kế hoạch của anh.
Chuốc say Hiểu Hiểu, chuốc say Hiểu Hiểu, nhất định phải chuốc say Hiểu Hiểu.
Bản thân anh cũng không khuyên rượu nhiều, Trần Nhan đột nhiên ngồi đến bên cạnh Lâm Tri Hiểu, quàng lấy vai cô, “Tôi nói cô nghe này! Thật ra tật xấu của Thích Thịnh Thiên cũng khá nhiều đấy! Rất nhiều đấy!”
Anh có tật xấu gì chứ.
Anh không có tật xấu gì được không?
“Trọng tình cảm! Đúng là rất trọng tình cảm, nhưng tình cảm này chỉ giới hạn ở tình cảm anh em của anh ấy và Cảnh Thần Hạo, bây giờ lại thêm một người là cô!” Trần Nhan đã uống đến có chút say, Lâm Tri Hiểu bên cạnh bị cô ta không ngừng chuốc rượu, cũng có chút say.
Ngay cả Thích Thịnh Thiên vốn dĩ dự định tỉnh táo, nhìn thấy hai người trò chuyện nhau, còn nói xấu anh, từng ngụm từng ngụm uống rượu sầu.
Mấu chốt là hai người thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn anh, Trần Nhan còn rót rượu cho mình, ngày tháng này không có cách nào qua được!