Anh còn muốn tối nay sẽ hỏi cô rốt cuộc là sao, cô thì giỏi lắm dám trốn trong phòng con gái.
Nghĩ tới đây, anh trầm mặc, đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng Noãn Noãn lầu 3, Cảnh Thần Hạo mặc đồ ngủ đứng đó, do dự không biết có nên mở cửa không.
Anh thật sự không thể chịu được ánh nhìn hôm nay của Nhiễm Nhiễm, hoàn toàn giống như 1 người xa lạ.
Đưa tay vặn nắm cửa, cửa không mở được, bị khóa bên trong.
Cô biết anh sẽ làm thế sao?
Ngay cả lúc ngủ cũng nghĩ tới điều này, thông minh như thế thật không phải chuyện tốt gì.
Anh đứng ngoài cửa nhìn cánh cửa đang khóa kia, đang nghĩ có nghe cạy khóa, cứ đứng như thế, gần mấy tiếng đồng hồ.
Trời sáng rồi…
Anh nghe thấy bên trong có tiếng lục cục ngày thường, anh tính đứng ngoài cử động chân mình xíu, nhưng phát hiện chân mình đã tê cứng, không thể đi được.
Cửa trong phòng mở ra, Bùi Nhiễm Nhiễm kéo Noãn Noãn xuất hiện trong tầm mắt anh, “Nhiễm Nhiễm….”
“Dadday!” Noãn Noãn cất tiếng ngọt ngào.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ánh mắt đỏ ngàu nổi gân đỏ của anh, cái suy nghĩ cả đêm anh không ngủ xuất hiện trong đầu cô.
Cô cúi người bế Noãn Noãn lên, rồi nhẹ nhàng đi qua anh, “Bọn em xuống trước, anh tự nhiên.”
“Vợ ơi!” Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay kéo lấy áo cô, “Chân anh tê rồi!”
“Chút nữa là hết thôi!” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn tay anh đang kéo áo cô, “Noãn Noãn phải ăn sáng anh bỏ tay ra được không?”
Cảnh Thần Hạo chú ý cô vẫn mặc đồ hôm qua, như vậy tức là đến cả phòng mình cô cũng chưa về, như vậy lát nữa cô sẽ về phòng thay đồ.
Anh bỏ tay ra, “Noãn Noãn ăn nhiều chút.”
“Daddy cũng mau xuống nhé!” Noãn Noãn cười ngọt ngào, không phát hiện ra điểm bất thường của Cảnh Thần Hạo, đã bị Bùi Nhiễm Nhiễm bế đi.
Bùi Nhiễm Nhiễm và Noãn Noãn di xuống xong, anh vẫn chưa rời khỏi ngày, Dương Dương cũng từ phòng bên cạnh đi ra.
Thân hình bé nhỏ mang theo nét lạnh lùng từ từ bước về phái anh, chú ý đến những gân máu nhỏ trong mắt anh, “Xem ra mami vẫn chưa tha thứ cho ba, con rất muốn biết ba rốt cuộc đã làm gì có lỗi với mami, nếu tiện, thì có thể nói con nghe thử?”
“Ba còn muốn biết hơn con.” Anh thấy chân mình đã bớt tê, nhưng vẫn chưa đi, nếu mà té trước mặt con thì thật mất hình tượng.
Anh cảm thấy mình thật là oan, chả hiểu gì hết bị Bùi Nhiễm Nhiễm ngó lơ, thật là đáng ghét.
Dương Dương đi qua bên cạnh anh, vô cùng đồng cảm nhìn anh, lại dùng ánh mắt tự mình chuốc lấy dành cho anh, rồi mất hút hoàn toàn khỏi hành lang.
Cảnh Thần Hạo nhanh chóng về phòng, vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi nghiêm túc ngồi ở sofa đợi Bùi Nhiễm Nhiễm về phòng.
Đợi đi rồi đợi lại, hơn 1 tiếng trôi qua, không thấy Bùi Nhiễm Nhiễm trở vào, nhưng lại nghe tiếng xe rời đi.
“Đáng chết!”
Anh đứng dậy nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy 1 chiếc xe đen phóng nhanh đi khỏi.
Cảnh Thị.
Thích Thịnh Thiên hôm nay vừa đến công ty đã phát hiện có gì đó không bình thường, bầu không có gì đó lạ, đặt biệt nặng nề.
Anh hí hửng đi đến phòng của Lâm Tri Hiểu, thấy cô đang bận, gõ cửa trên bàn, “Xem tóc tôi đã mọc ra rồi nè.”
Lâm Tri Hiểu ngước mắt nhìn, “Tôi thấy anh nên cắt thêm cả inch.”
Tóc sao có thể mọc ra nhanh vậy, nhưng nhìn trên đầu của Thích Thịnh Thiên thiếu 1 nhúm tóc, nhìn vào rất mắc cười.
“Lâm Tri Hiểu, tháng này có phải nên trả nợ không? Từ cuối tháng lê lết đến đầu tháng.” Chủ nợ như anh có phải quá là khoan hồng độ lượng không.
“Nếu cô không muốn trả tiền thì còn có cách khác, có muốn thử không?” Lâm Tri Hiểu chưa trả lời, anh lại thêm câu.
“Cách gì?” Lâm Tri Hiểu có chút kích động.
“Lấy thịt đền.”
“Giờ trưa tôi sẽ đi rút tiền.” Lâm Tri Hiểu nói xong cúi đầu tiếp tục làm việc, hoàn toàn coi anh như không tồn tại.
Anh chớp mắt, người phụ nữ này đúng là uống nước lã mà trưởng thành mà?
“Tôi không nhận tiền mặt.”
“Thích Tổng, phiền anh cho tôi số tài khoản ngân hàng, được không?” Lâm Tri Hiểu cúi đầu cười với nụ cười rập khuôn.
Thích Thịnh Thiên đưa 1 cái thẻ trước mặt cô, “mật khẩu sáu con số sáu”
Sau đó đi mất….
Lâm Tri Hiểu nhìn tấm thẻ vàng trên bàn, thượng đế có thể nói cho cô biết, cái quỷ gì đây không?
Cô cần tài khoản ngân hàng, không cần thẻ!
May mà Thích Thịnh Thiên vừa đi đã trở lại, nhưng không phải vì chuyện cái thẻ, “Hôm qua cô và Bùi Nhiễm Nhiễm không có liên quan gì chứ?”
“Sao?” Lâm Tri Hiểu không hiểu hỏi lại.
“Không thì thôi.” Anh đoán từ chỗ Lâm Tri Hiểu chắc không moi được gì, hay là đi hỏi Vu Quy, cô ta chắc sẽ biết.
Trong văn phòng làm việc của Tổng tài.
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn tay anh ký tên, đã hơn 5 phút mà 1 chữ Cảnh cũng chưa ký xong.
Tính nhẫn nại cô càng ngày càng ít, điều quan trọng là cô không muốn lãng phí thời gian ở đây.
“Cảnh Tổng, nếu tay anh có vẫn đề, có thể đóng dấu.” Cô lặng lẽ lên tiếng.
1 khắc sau, bút trên tay Cảnh Thần Hạo lăn xuống chân cô, tiếng dùng sức vứt cây bút, “Beng” 1 tiếng.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh rồi ngưỡng người lên, trong lòng nói không được sự khó chịu và bức xúc, “Văn kiện này cũng không gấp, anh bao giờ rảnh thì ký cũng được.”
Cô nhặt cây bút lên, bút đã hư, đồ đã hư thì anh sẽ không cần nữa.
Nên, cô trực tiếp ném vào thùng rác, quay người đi.
Đột nhiên sau lưng cô có 1 bóng bay vụt qua, đóng cửa lại.
Rồi thanh lạnh đứng trước mặt cô, lưng dựa vào tường, rõ ràng là đang mặc đồ khá dày, mà cô vẫn cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương.
“Cảnh Thần Hạo, anh làm gì?” Cô lẹ miệng, chuyện hôm qua, cô thật không muốn nói nhiều.
“Nhiễm Nhiễm…” Anh ngậm ngừng khuôn mặt đẹp trai tiến gần cô, “Có chuyện gì nói được không?”
Khẩu khí cầu xin như vậy, chỉ xuất hiện trước mặt cô.
Cô nên nói sao?
Nói mẹ cô không dồng ý cho cô lấy anh?
Nói vậy, sợ anh càng điên thêm.
“Chỉ là em có chút không khỏe?”
“Không khỏe chỗ nào?” Anh hoảng hốt, lùi 1 bước, nhìn cô 1 lượt, đồ trên người cô đã thay bộ khác.
Anh đã quên, đồ của cô ngoài ở phòng họ, trên lầu 2 còn 1 gian phòng, toàn đồ cô.
“Thời kỳ sinh lý, phiền.” Kinh nguyệt mới đến hồi sáng, thật là cái cớ tốt.
“Cứ tới ngày em lại thấy anh phiền.” Lời cô nói sao anh tin được.
“Đối với thể loại toàn nghĩ đến tình – sắc như Cảnh Thần Hạo, đây chẳng phải là kiếp nạn trong tháng sao? Em đang giúp anh có thể độ qua 7 ngày tươi đẹp đó.” Cô đến nói dối cũng không chớp mắt.
“Á…” Bùi Nhiễm Nhiễm kêu lên rồi cúi đầu nhìn anh đột nhiên nắm lấy phần giữa chân cô, còn vô sỉ đến mức bóp bóp.
“Giờ anh tin chưa?” Cô đột nhiên đẩy anh ra, “Anh đừng nghĩ nhiều quá, con gái đến ngày rất là khó tính, đó là chuyện thường.”
“Ừ.”