“Anh Hạo, anh nói thì dễ đó, em biết đi đâu tìm một Bùi Nhiễm Nhiễm chứ, không phải, đi tìm một người phụ nữ mang thai đứa con của em trở về!” Thích Thịnh Thiên lưu luyến tiếc nuối nhìn Dương Dương bị Cảnh Thần Hạo bế đi mất, một nhà bốn người ở trước mặt của bọn họ từ từ đi xa
“Thích Thịnh Thiên, tớ thấy cậu chính là muốn nhảy thẳng qua giai đoạn trẻ sơ sinh của một đứa trẻ, cậu không cảm thấy từ nhỏ bắt đầu nuôi dưỡng sẽ càng có ý nghĩa hay sao? Tình cảm đối với cậu sẽ càng sâu đậm, cậu xem xem anh Hạo, Dương Dương chính là lạnh lạnh lùng lùng!” Mẫn Lệ cũng có chút tiếc nuối, anh còn chưa có được ôm chút nào à!
“Đó là bởi vì di truyền, anh Hạo cũng tính cách đó, cậu hy vọng Dương Dương và chị dâu giống thế? Tớ vẫn là cảm thấy em bé kiểu như thế vẫn dễ thương hơn, rất cool à! Thích Thịnh Thiên nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn dưới dự chăm lo ăn uống của Bùi Nhiễm Nhiễm, anh mới thu ánh mắt về, “Đường Sóc, trong coi kỹ em gái của cậu đó à! Điều này thật sự không thể phá hoại”
“Biết rồi” Đường Sóc tuột miệng nói hai từ, rồi thì từ trước mặt của cậu ta bỏ đi
“Cậu không thấy hôm nay Đường Tư Điềm không có đến sao? Đường Sóc làm việc cậu vẫn không yên tâm sao, lại đâu phải là không quản nổi!” Mẫn Lợi lườm cậu ta một cái, “đi thôi! Uống rượu!”
Trong bữa tiếc đột nhiên Dương Dương Noãn Noãn xuất hiện, và cả chuyện cầu hôn lớn như thế này, hoàn toàn đủ để cho đám nhà báo tại hiện trường quay trở về viết nhiều viết lớn rồi, dùng hết trang bìa đăng tin
Hai tiểu bảo bối ăn thức ăn rồi, thì bế cả hai đứa trẻ quay trở lại phòng
Cảnh Thần Hạo bế Dương Dương vào trong phòng, để cậu bé xuống, Dương Dương lại kéo bàn tay của anh lại, “đợi một chút”
Cảnh Thần Hạo nghe thấy lời của Dương Dương, liền ngừng bước chân lại, cúi đầu xuống nhìn động tác của Dương Dương
Anh hôm nay thật sự rất cảm động, Dương Dương có thể nói ra tặng Nhiễm Nhiễm cho anh, thì chứng minh được trong lòng của Dương Dương đã từ từ bắt đầu tiếp nhận anh rồi
Điểm này đối với anh mà nói thật đơn giản là một bước nhảy vọt!
Trong bàn tay nhỏ bé của Dương Dương lấy ra một chiếc hộp chữ nhật dài màu đen đưa ra trước mặt của anh, “đây mới là quà tặng cho daddy”
“Cảm ơn” anh đưa tay ra đón lấy, từ từ mở chiếc hộp, bên trong là một cây bút máy màu đen, bên trên có khắc một chữ Cảnh, nét chữ rất giống với nét chữ của Dương Dương
Nghĩ đến điều này, anh cúi người xuống hôn một nụ hôn lên trên má của Dương Dương, “daddy rất thích”
“Chúc ngủ ngon” Dương Dương không còn nói thêm lời nào nữa, đối với cậu bé mà nói đã rất không dễ dàng gì rồi
“Chúc ngủ ngon” Cảnh Thần Hạo cầm theo chiếc hộp đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước cửa
Chiếc hộp ở trong tây của anh giơ lên trước mặt cô, vòng tay qua eo ôm lấy cô hướng về trong căn phòng đi đến, “con trai tặng”
“Anh cứ mộng mơ đẹp đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm hiểu rõ tính cách cảu Dương Dương, theo trước đây bao nhiêu ý kiến với anh ấy mà nói, hôm nay lại có thể nói ra những lời này, biểu thị trong lòng của thằng bé đã bắt đầu từ từ tiếp nhận Cảnh Thần Hạo rồi
Đây là một chuyện tốt!
“Em càng đẹp hơn” Cảnh Thần Hạo cảm thấy lúc này đây anh là hạnh phúc nhất, giống như là ôm trọn lấy toàn thế giới
“Anh không xuống dưới nữa sao?” bọn họ cứ như thế này rời đi rồi, thật sự phù hợp sao?
Cảnh Thần Hạo lại hạ mình bế cô lên, khuôn mặt đầy ân ái nhìn cô, “anh mong muốn món quà của em”
“Quà của em bây giờ vẫn chưa được lấy, hôm sau đi à!” cô bỗng nhiên thì nghĩ ra tặng anh ấy món quà gì rồi
Tại lúc anh ấy hạ một đầu hối xuống cầu hôn cô, suy nghĩ như thế đột nhiên từ trong não của cô lóe lên
“Anh nhớ chưa đến ngày” Cảnh Thần Hạo hoài nghi nhìn cô, tối qua vẫn còn ở trên giường phong ba bão táp, cho dù hôm nay đến rồi, hôm sau cũng không thể biến mất
“Em nói không phải là em! Cảnh Thần Hạo trong đầu óc của anh đang nghĩ cái gì vậy? Em lúc nào nói món quà của anh là em rồi hả?” cô có chút khó chịu rồi đó
“Chẳng nhẽ không phải?” anh chỉ muốn cô mà thôi
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy nụ cười thấp thoáng bên miệng của anh ấy, bỗng nhiên hiểu ra điều gì
Lâm Trí Hiểu cậu là kẻ phản bội!
Cô ấy nhất định là nói cho Cảnh Thần Hạo rồi, bản thân chưa có nghĩ ra nên tặng món quả gì, cô ấy cho gợi ý chính là gói ghén bản thân tặng cho Cảnh Thần Hạo, sau đó bị anh ấy biết rồi
“Thật sự không phải à! Anh phải tin em!” giọng nói của cô vừa mới ngứt, cánh cửa ở phía sau lưng bị mở ra, Cảnh Thần Hạo bồng cô lên đi vào trong phòng
Cánh cửa lại lần nữa “rầm” đóng lại rồi
Cô quy đầu lại liếc nhìn chiếc giường lớn ở sau lưng, xong rồi xong rồi, cô chết chắc rồi!
Cơ thể bị đặt lên trên giường, cô lập tức đưa tay ra, chủ động ôm lấy cổ của anh ấy, mỉm cười nhìn anh ấy, “anh nghe rõ đây, món quà em tặng anh chính là ngày hôm sau đem theo Dương Dương Noãn Noãn đến Cục dân sự đổi lại tên”
Cảnh Thần Hạo trước tiên là vì động tác cảm nhận được sự kinh ngạc không thể so sánh, tiếp đó nghe thấy lời của cô, sự vui sướng trong lòng đó và sự cảm động lập tức như muốn tuôn trào ra ngoài vậy
Không thể kìm nén muốn hôn lấy cô, để biểu tả tâm trạng kích động lúc này đây
“Đợi đã! Anh đừng kích động trước!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy ánh hào quang xanh trong mắt của anh ấy, cô biết ngay nói ra lời này anh ấy nhất định sẽ kích động mà
Nhưng cô thật sự rất muốn như thế này, Dương Dương Noãn Noãn chính là con của anh ấy, mang theo họ của anh ấy là điều đương nhiên đáng lý
“Nhiễm Nhiễm, em có phải nghĩ như thế này thì sẽ không phải sinh lần nữa không?” Cảnh Thần Hạo nghĩ đến có khả năng này, có chút không được vui
Nhưng mà anh sẽ tôn trọng ý của cô ấy, bọn họ đã có Dương Dương Noãn Noãn, nếu như cô ấy thật sự không muốn sinh nữa, có thể tạm thời không sinh
Chỉ là tạm thời….
“Cảnh Thần Hạo, anh cứ muốn khiến một món quà yên ổn nói thành như thế này sao, em chính là không muốn sinh anh có thể làm sao?” cô bĩu bĩu môi, bây giờ vấn đề cần quan tâm không phải là thay đổi tên gì cho bọn trẻ sao?
“Em nói Cảnh Dương Cảnh Noãn nghe không hay” sau khi bị bọn trẻ nói, anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái
“Em biết à! Vì vậy em quyết định cứ để phía trước tên bọn trẻ cho thêm họ của anh, Cảnh Bùi Dương, Cảnh Bùi Noãn, có thể không?” Bùi Nhiễm Nhiễm căng tròn đôi mắt lên chú tâm ánh nhìn về anh ấy, trong lòng thấp thỏm có chút mong chờ câu trả lời của anh ấy
“Tại sao lại không thể chứ?” anh thật sự rất vui mừng rồi
Đâu là sinh nhất vui vẻ nhất trong 30 năm qua của anh, không có gì có thể so sánh sự vui vẻ hôm nay được
Cảnh Bùi Dương, Cảnh Bùi Noãn, có họ của anh, còn có họ của cô ấy, thật sự là cái tên đẹp
“Cảnh Thần Hạo, hôm nay tại sao bố mẹ không đến?” sinh nhật của anh ấy, lại không nhìn thấy bọn họ
“Hai người họ không thích náo nhiệt” tại hiện trường cầu hôn bọn họ nếu như muốn xem, bây giwof chắc có thể từ trên mạng nhìn thấy clip rồi
“Như vậy à! Quà của anh em cũng tặng rồi, bây giờ mời anh lập tức, tức khắc, trôi chảy từ trên người em bước xuống!” cô tuy rằng vừa rồi khi Dương Dương Noãn Noãn ăn đồ cũng có ăn một chút, bụng không có đói, nhưng mà thời gian rõ ràng vẫn còn rất sớm....
“Cảnh phu nhân, rất vui mừng thông báo cho em, anh muốn bóc quà rồi” nói thế cánh tay của anh đã luồn ra phía sau lưng của cô rồi, mục tiêu chính là chiếc khóa móc kéo của váy
Cảnh phu nhân ba từ này khiến cô lại phút chốc thất thấn, nhưng mà bàn tay lớn ôm lên trên người, cô lập tức hoàn thần
“Em không phải là món quà! Không được phép bóc, không được phép lột!” cô nhúc nhích cơ thể, cơ thể thì bị nhẹ nhàng quay ngoặt lại, cảm nhận được sau lưng bỗng lạnh, cô có cảm giác muốn khóc mà không có lệ
Món quà của cô hoàn hảo như vậy mà, tại làm sao còn bị cởi!
“Con trai tặng, không thể không cởi” trong khi nói, chiếc váy trên người cô đã bị anh ấy đẩy lên đến eo, mái tóc đen tuyền buông thả xuống lên trên cơ thể khỏa thân của cô, làn da trắng nõn thoáng hiện thoáng ẩn càng tăng cảm giác máu sôi sùng sục
Máu ở khắp người nhanh chóng hướng về chỗ nào đó, dồn dập di chuyển
“Chồng ơi, kiềm chế một chút, được không?” cô ngày mai còn muốn xuống giường đi tắm suối nước nóng nữa!