Quản lý không chịu nổi nữa, hai chân run rẩy, cả người lùi về sau 1 bước.
Lúc này, giọng cao nhọn của phụ nữ vang lên, “Anh Âu Dương, thì ra nhà máy ngọc là như thế.”
Mắt Bùi Nhiễm Nhiễm giật giật, Anh Âu Dương.... tim dừng 1 nhịp, thuận theo giọng phụ nữ nhìn qua.
Khi nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng cô hoàn toàn trầm xuống.
Không ngờ, 5 năm sau, cô gặp Âu Dương Lập là tình huống như vậy
Người khoác tay anh, không phải Liêu Vi. Mặt người phụ nữ thanh thuần, có thể nói là non nớt, cảm thấy như là 1 học sinh.
“Tập đoàn Âu Dương cũng muốn thu mua Hà thị?” Giọng lạnh băng của đàn ông vang lên, Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bắt được hàn ý trong mắt Cảnh Thần Hạo.
Loại lạnh lẽo này, là lạnh đến thấu xương, như là dao nhúng vào băng vậy, từng chút cắt da thịt của người khác.
- ----------- --------------
“Không ngờ Cảnh tổng cũng ở đây, không giấu anh nói, tập đoàn Âu Dương thật sự có ý muốn thu mua Hà thị.”
“Gặp được Cảnh thị, kế hoạch của tập đoàn Âu Dương có thể thuận lợi không?” Lời mang uy hiếp cực kỳ.
Người phụ nữ đứng bên Âu Dương Lập, mặt toàn là sợ hãi.
Cô lập tức đi về trước, lần nữa khoác tay Âu Dương Lập, “Anh Âu Dương, người này là ai? Cô ta xấu quá, em sợ.”
Âu Dương Lập lập tức vỗ tay cô cười dịu dàng, “Đừng sợ, anh đang bàn chuyện, đợi tí ở bên em.”
Bùi Nhiễm Nhiễm thu sự dịu dàng của anh vào trong mắt, anh không nhận ra cô.
Cũng phải, cô trang điểm xấu đi, giọng khàn đặc, sao anh nhận ra được?
5 năm trước, cô không có cách, chỉ có thể đi xa.
Nhưng bây giờ…
Tay Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chặt rồi thả lỏng, miệng mang nụ cười, đi về trước 1 bước, “Âu Dương thiếu gia, không phải anh kết hôn với thiên kim Liêu thị sao? Sao bây giờ…”
Cô cố ý nhìn người phụ nữ non nớt, tuy lời rất lễ phép, nhưng người ở hiện trường đều rất thông minh, tự nhiên nghe ra ý chế giễu.
Người phụ nữ bên cạnh Âu Dương Lập, nghe ra ý trong lời Bùi Nhiễm Nhiễm, mặt đen lại, ngẩng đầu, bộ dạng khinh thường nhìn cô.
“Liên quan đến cô? Người anh Âu Dương thích là tôi. Sao? Phụ nữ gì, cố gì dùng cách này, muốn hấp dẫn sự chú ý của anh Âu Dương?”
Bùi Nhiễm Nhiễm cười ra tiếng, “Người ta có vợ rồi, cô nhiều nhất cũng là tiểu tam. Tiểu tam này, thời cổ đại gọi là thiếp. Không được, đến thiếp cũng không bằng. Ít nhiều gì thiếp cũng được ở nhà, mà tiểu tam chỉ nuôi ở ngoài thôi. Tôi nói đúng không? Em gái.”
“Phụ nữ già, cô tên gì?” Rốt cuộc vẫn nhỏ tuổi, chẳng qua chỉ vài lời, đã khiến cô lộ mặt thật, làm gì còn bộ dạng vô hại yếu đuối trước đây.
Ha, ai nói cô là tiểu tam! Âu Dương Lập và Liêu Vi không sống chung! Hai người vốn không yêu nhau.
Cảnh Thần Hạo đưa tay, kéo Bùi Nhiễm Nhiễm, kéo cô ra sau anh.
“Cô là nhân viên của Cảnh thị.” 1 câu, liền nói rõ thân phận của cô.
Âu Dương Lập kéo Hòa Miêu lại, giọng tuy trách cứ, nhưng biểu cảm vẫn dịu dàng.
“Hòa Miêu, tính khí con nít lại phát tác rồi, nhớ chuyện đồng ý với anh.” Câu cuối, Âu Dương Lập dần trở nên nghiêm túc.
Hòa Miêu bĩu môi, hận nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, chỉ có thể chịu đựng dậm chân, “Được, lời anh nói em đều nhớ.”
Nói xong, cô lùi về sau 1 bước, tự đi quan sát nhà máy Hà thị.
Âu Dương Lập mặt xin lỗi, nhìn phía Bùi Nhiễm Nhiễm, “Tôi thay cô ta xin lỗi, hy vọng cô đừng để ý.”
Rất lễ phép, toàn thân mang theo sự khiêm tốn của quân tử, trong mắt ánh lên ý cười dịu dàng.
Trước đây, cô bị bộ dạng này của anh hấp dẫn.
Nhưng bây giờ, bao trùm cơ thể, chỉ còn lại hàn ý.
Âu Dương Lập đã đứng ở vị trí đối nghịch với cô, không phải người yêu, cũng không phải bạn bè, đến người dưng cũng không phải, mà là kẻ địch.
Cảnh Thần Hạo đem nhất cử nhất động của cô đều quan sát kỹ, tuy cảm thấy lạ, nhưng không hỏi trực tiếp.
Ai cũng có quá khứ, có lẽ người phụ nữ trước mặt, có quan hệ với Âu Dương Lập.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cảnh Thần Hạo thay đổi, người phụ nữ có quan hệ với Âu Dương Lập, ngoài Bùi Nhiễm Nhiễm, còn có ai? Không lẽ…?
- ----------- --------------