Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh dạy em.”

“Yeah! Cám ơn Dương Dương, em biết Dương Dương anh là tốt nhất rồi! Em nhất định sẽ thi được trường cấp ba tốt, trường đại học tốt, không để anh mất mặt!” Cô lập tức ôm lấy cặp, đi về phía bàn học của cô.

Ánh đèn trong phòng sáng trưng, thiếu nữ cầm bút, nghiêm túc cúi đầu nhìn vào tờ giấy thi, trên đó có vô số “xxx”, chỉ là một hai câu hỏi, cô liền nghiêng đầu, mở to mắt không chớp nhìn vào người đàn ông bên cạnh.

Đối mặt với đôi mắt to của cô, khuôn mặt trẻ con oan ức mím môi, anh lập tức giơ vũ khí đầu hàng kiên nhẫn dạy cô.

Làm xong được ba tờ giấy thi, xác định câu luyện tập ở trên đã biết làm rồi, Cảnh Bùi Dương mới dẫn cô xuống lầu dùng cơm.

Sau bữa cơm, mưa càng ngày càng lớn.

Cô xách cặp đứng trước cửa, “Dương Dương, em đêm nay không về nhà.”

“Uhm, ngủ sớm.”

“Vâng! Chúng ta cùng nhau ngủ!” Cô lập tức quay đầu nhìn anh, “Dương Dương, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai đưa em đến trường nhé! Anh đã lâu không đưa em đi rồi!”

“Tự mình ngủ.” Cảnh Bùi Dương từ sofa đứng dậy, đi về phía trên lầu.

“Chúng ta đâu phải chưa ngủ chung với nhau qua!” Cô lập tức cười đi theo phía sau lưng anh.

Người giúp việc nhìn vào hai người, thiếu gia lợi hại đấy!

Thích tiểu thư mới 11 tuổi thôi!

Không đúng, là tư tưởng của họ bậy bạ quá!

“Lúc em còn nhỏ, là anh ngủ chung với em mà!” Thích Mật Nguyệt đi theo anh đi đến trước cửa phòng anh, “Dương Dương, anh cũng sắp du học nước ngoài, em rất lâu sẽ không còn nhìn thấy anh nữa!”

“Anh ở nước ngoài sẽ nhớ đến em không?” Cô không từ bỏ tiếp tục hỏi.

“Dương Dương……”

Cảnh Bùi Dương cúi đầu nhìn cô, anh 18 tuổi rồi, nhưng cô rõ ràng là một đứa con nít chưa phát triển đủ.

“Tự mình ngủ, ngày mai đưa em đến trường.” Anh nhất thiết phải xuất hiện ở trường thêm một lần nữa.

Tiểu nha đầu của anh không thể nào bị người khác câu đi được.

“Em không muốn!” Cô lắc đầu.

Vừa đúng lúc bên ngoài sấm chớp vang lên, cô lập tức cuộn người vào lòng của anh, ôm chặt lấy hông của anh, “Dương Dương, sợ quá! Sấm chớp kìa! Sấm chớp kìa! Em có thể nào bị đánh trúng không?”

Tiểu nha đầu cứ dựa vào anh như thế, sấm chớp bên ngoài đúng là rất lợi hại, nha đầu này vẫn luôn nhút nhát, từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt.

Anh mở cửa phòng, cô một làn khói liền xông vào phòng.

Phòng của Dương Dương, cô ắt nhiên là ra vô vô số lần rồi, nhưng cô không hề có một chút kí ức về việc ngủ chung với anh, chỉ là nhớ ba mẹ có nói lúc còn sơ sinh anh đã bắt đầu thường xuyên chăm sóc mình!

Dương Dương rất bất lực, nhưng cô chính là thích cô!

“Em ngủ giường, anh ngủ sofa.” Anh đóng cửa phòng lại, đường thẳng đi đến sofa.

Dương Dương không thích cô sao?

Sao không ngủ chung với cô?

Cô mím môi, di chuyển bước nhỏ đi đến phía sofa, “Dương Dương, em sợ……”

Câu ám chính là muốn ngủ chung với anh.

Cảnh Bùi Dương ngồi trên sofa, nhìn thấy cô đứng bên cạnh, “Ngoan, em đi lên giường, đừng sợ.”

“Phải sợ!” Lời cô vừa dứt, bên ngoài sấm chớp vang lên, khiến cho căn phòng sáng trưng càng sáng trưng hơn, cơ thể cô vừa cúi liền rơi lên người anh, cánh tay thon nhỏ ôm lấy cổ anh, “Dương Dương……”

Anh hít hơi thở sâu, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của cô, “ Lúc ngủ quy tắc một chút xíu, không được nhúc nhích lung tung.”

“Vâng! Đảm bảo không nhúc nhích lung tung!” Sự bảo đảm của cô rốt cuộc cũng không có tác dụng, bản thân cô cũng không biết.

Ngoan ngoãn tắm xong, mặc đầm ngủ lên, liền bò lên giường của anh.

Nhân lúc anh vẫn chưa ra, ở bên trong chăn lăn vài cái, đây là giường Dương Dương của cô.

Cảnh Bùi Dương từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy cô đang lăn trên giường, cuộn lại trên giường lăn qua lăn lại, cô như thể rất khó tin lúc cô ngủ có thể duy trì được tư thế.

“Nếu em nửa đêm nhúc nhích lung tung, anh sẽ quăng em ra ngoài.” Anh đang lau mái tóc, liền đi với phía giường.

Ngày thường anh một mình, đều là cuộn khăn tắm ra đây, vì cô đêm nay ở đây, ở trong phòng tắm mặc bộ đồ ngủ xong mới ra đây.

“Không! Dương Dương mới không nỡ quăng em! Em đáng yêu như vậy, còn là vợ chưa cưới của anh, nếu anh quăng em đi, em sẽ giận đấy, sau khi giận rồi sẽ không màng đến anh nữa! Anh sẽ không còn vợ nữa!” Miệng của cô nói như vậy, nhưng cơ thể đã quy tắc yên ổn nằm trên gối của mình, nhìn vào anh qua đến.

Cảnh Bùi Dương mặc kệ cô, lên giường, tắt đèn, trong phòng tức thì một màu đen thui.

Anh nằm trên giường 2m ở ngoài cùng nhất, giữ khoảng cách với cô, nhưng mùi hương của thiếu nữ trong phòng không ngừng bay đến, anh hoàn toàn không tài nào ngủ được.

Sai lầm!

Anh nên quăng cô ra ngoài!

“Dương Dương, em ngủ không được! Tiếng sấm sét bên ngoài to quá, em sợ!” Lúc này cơ thể cô căng lại, tinh thần tập trung cao độ, trong căn phòng tối, cô mở to mắt nhìn anh.

“Ngủ rồi sẽ không sợ nữa.” Anh bình tĩnh nói.

“Nhưng em sợ không ngủ được!” Nhưng cô rất là có logic đấy.

“Anh phải đi nước ngoài mấy ngày?” Cô đột nhiên hỏi.

“Bốn năm.” Anh chắc là ba năm có thể về rồi, thậm chí ngắn hơn.

Cô đích thực khó khiến người khác không lo lắng.

“Bốn năm!!!” Cô lập tức lăn qua bên anh, tay nhỏ lập tức ôm lấy lưng của anh, “Không, Dương Dương rời khỏi lâu quá, em sẽ nhớ anh đấy!”

“Ngoan, có phép anh sẽ về.” Anh cũng không nỡ rời khỏi mấy năm liền mà không trở về thăm cô.

“Oh, mỗi tuần đều về phải không?” Cô hiếu kì hỏi, cái đầu không ngừng lủi vào lòng anh.

“Nghỉ hè nghỉ đông.” Mỗi tuần anh đều về, có thể trực tiếp qua trên máy bay được rồi.

“Á!” Cô oan ức mím môi, “Lâu quá, vậy em còn đợi rất lâu mới gặp được Dương Dương.”

Không vui cho lắm!

“Uhm, em ngoan ngoãn học.” Anh cũng vuốt lên má tóc cô, cơ thể mềm mại của cô kề sát vào anh, anh không thể không ngưng thở được.

Cô vẫn là một cô nương 11 tuổi, nhưng anh bây giờ là một người đàn ông đang trưởng thành!

Gần như là không cầm lòng hôn lên trán cô một cái, “Ngủ ngon.”

Thích Mật Nguyệt cũng ngây ra, ở một nơi mà anh không nhìn thấy mặt ửng đỏ lên, cũng kề lên trước mặt anh, dừng sức hôn một cái, “Ngủ ngon! Dương Dương!”

Cô vừa nãy không ngủ được, bây giờ cuộn trong người của anh, có thể an tâm ngủ rồi.

Mưa ở cửa sổ bên ngoài vẫn đang rơi tí tách, con người nhỏ trong lòng ngủ rất là ngon, anh cũng nhắm mắt lại, từ từ ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai.

Thích Mật Nguyệt theo thói quen trở người một cái, ở trong lòng của Dương Dương ngủ rất là ngon, nhưng bây giờ có tí không khỏe.

Hình như có gì đó chạm vào cô, cứng cứng, chạm đến cô rất khó chịu.

Cô đột nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn thấy anh vẫn còn đang nhắm mắt ngủ ngon, cơ thể hơi nghiêng rời xa xíu, ánh mắt nhìn xuống, nhìn thấy dưới hông anh có một vị trí nhô cao lên, đưa tay nhỏ dùng sức lay cánh tay anh, “Dương Dương! Dương Dương! Tỉnh dậy mau, anh bệnh rồi!”

Cảnh Bùi Dương đêm qua rất lâu mới ngủ được, nguyên do là cô cứ ngủ không yên, cứ đá chăn mãi, cuối cùng bất lực mới khóa chặt cô, không nhúc nhích anh mới ngủ được.

Đột nhiên bị cô kêu dậy như thế, anh lập tức mở to mắt, nhìn vào chỗ mà cô đang lo lắng chỉ vào, miệng nhỏ không ngừng kinh ngạc.

“Dương Dương, Dương Dương, anh có phải rất khó chịu không, sưng cao như thế! Anh bệnh rồi!’ Thích Mật Nguyệt lập tức vén chăn lên, đứng trên giường nhìn anh, “Dương Dương, chúng ta đi gọi điện, 120, họ sẽ đến cứu anh đấy! Không muốn Dương Dương xảy ra chuyện!”

Cảnh Bùi Dương đứng dậy, lập tức kéo lấy cánh tay cô, cản trở cô nhảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK