“Mami, con có thể thấy được mẹ không muốn con lên đó. Người đàn ông lúc nãy nhìn ra thông qua cửa sổ xe, người Noãn Noãn gọi là chú. Không lẽ con và chú có quan hệ gì, mami mới khẩn trương như vậy, không để con gặp chú ấy?”
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm hoảng 1 cái, con trai đã nghĩ được đến đây rồi sao…
“Mami, nói thật con biết, mẹ và chú rốt cuộc là…”
Còn chưa nói xong đã bị Bùi Nhiễm Nhiễm ngắt lời, “Dương Dương, con tin mami, đúng không?”
Bùi Dương dúng sức gật đầu mấy cái.
Bùi Nhiễm Nhiễm nắm ngược lại tay con, ấn nhẹ.
“Chú mà Noãn Noãn gọi là cấp trên trong công ty của mami. Hôm nay, vừa hay gặp ở nhà hàng. Mami và chú không có quan hệ gì cả.”
Lông mày Bùi Dương nhíu lại, sau đó lại thả lỏng, giọng nói có sự thả lỏng khó tả.
“Vậy thì tốt!”
“Nhưng mà, Noãn Noãn hình như rất thích chú.” Bùi Dương nói đến đây khẽ nhíu mày.
“Mami, em gái chỉ là muốn có daddy. Nhưng, dù cho em muốn cỡ nào, daddy của tụi con cần đối xử tốt với mami. Nếu không, không cần bàn nữa.”
Bùi Nhiễm Nhiễm vừa muốn khen con trai, cửa phòng liền bị đẩy ra. Lâm Tri Hiểu cần đĩa nho vào, miệng phát ra tiếng phì phì.
“Nhiễm Nhiễm à, tớ thật ngưỡng mộ cậu, nếu tớ có cặp sinh đôi như vậy thì tốt.”
Miệng Bùi Nhiễm Nhiễm giương lên, “Muốn thì cậu sinh 1 đôi đi!”
Lâm Tri Hiểu quay đầu, không chịu tránh né nói, “Dù cho tớ muốn, cũng phải cho tớ 1 nam nhân chứ!”
Lời vừa nói, cô liền đưa tay bịt miệng.
Đang tốt, tự nhiên nói nam nhân trước mặt Nhiễm Nhiễm làm gì? Đối với ba của Dương Dương và Noãn Noãn, Nhiễm Nhiễm không nhắc 1 chữ, sao cô có thể nói thẳng trước mặt Dương Dương …
- ----------- --------------
“Dì Tri Hiểu.” Bùi Dương cười rạng rỡ, chủ động đi đến trước mặt cô.
“Dì Tri Hiểu, dì và mami chung công ty, con muốn nhờ dì 1 chuyện.”
Lạ rồi lạ rồi, Dương Dương đột nhiên lộ ra ánh mắt yêu thương, rốt cuộc muốn cô giúp gì?
“Mami con là bạn tốt của cô, con ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại thông minh lanh lợi, chuyện con nhờ cô nhất định giúp.”
“Dì Tri Hiểu, con nghe nói cấp trên của dì và mami, không dễ đối phó. Nếu chú ấy làm khó mẹ, nhất định phải nói con biết.”
Mắt Lâm Tri Hiểu giật giật, cấp trên trong miệng Dương Dương, không phải chính là Cảnh tổng sao?
Cảnh tổng trong công việc, vẫn luôn nghiêm túc, tỉ mỉ, có nguyên tắc. Việc đối xử với nhân viên cũng rất khắt khe, thậm chí đạt đến mức biến thái.
Không phải không dễ đối phó, mà cực kỳ khó đối phó, nổi tiếng là khó đối phó!
Trong khi đang gào thét trong lòng, tay lần nữa bị Dương Dương kéo 1 cái.
“Dì Tri Hiểu, dì có thể giúp con giám sát cấp trên này, nếu có ý đồ xấu với mami, nhất định phải nói con nghe.”
Đĩa trong tay Lâm Tri Hiểu tí nữa bưng không vững, đứng trước mặt cô, thật sự chỉ là đứa trẻ 5 tuổi sao?
Cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bạn thân, qua 1 chút mới nói.
“Nhiễm Nhiễm, con của cậu, thật sự là thần đồng siêu cấp! Không lẽ nó có cách đối phó Cảnh tổng?
Vừa dứt lời, cô liền nghe tiếng trầm ổn của Dương Dương.
“Đó là đương nhiên, người ức hiếp mami, con tuyệt đối không tha!”
Ngày thứ 2, phòng làm việc tổng tài Cảnh thị
Tay Bùi Nhiễm Nhiễm cần bản kế hoạch, gõ cửa trước.
Nhưng bên trong không ai trả lời, cho nên cô chỉ có thể can đảm bước vào.
Phòng làm việc này còn lớn hơn của tổng tài công ty Te, bên trong nội thất đơn giản.
Phong cách tuy đơn giản, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đồ nội thất bên trong đều là nhập khẩu nhưng dùng rất khiêm tốn.
Ví dụ, bàn gỗ gụ dài này, nếu là tổng tài Te, anh ta chắc chắn sẽ được phủ vàng cả bàn dài, thậm chí khảm những viên kim cương cao cấp vào. Mà Cảnh Thần Hạo thì chỉ phủ vàng chân bàn.
Vàng rất dễ bị chà sát, mà chỗ chà sát nhiều nhất của cái bàn là góc chân bàn.
Dám nạm vàng ở chỗ đó, hoặc là muốn lãng phí, hoặc là dùng loại vàng đặc biệt, rất khác người, giá cực kỳ đắt.
Nói không chừng con mắc hơn cả bàn nạm vàng khảm kim cương của tổng tài Te.
- ----------- --------------