“Nói dễ nghe quá, nếu bây giờ Lâm Tri Hiểu xảy ra chuyện, tìm đại một người bạn gái khác cho cậu, cậu chịu không?” Đường Sóc lườm anh một cái: “Chủ ý ngu ngốc, đừng nói ra.”
“Vậy cậu thì có ý kiến gì hay?” Thích Thịnh Thiên bất mãn nói.
“Thời gian là phương thuốc chữa trị vết thương tốt nhất, Mẫn Lệ kiên cường như vậy, chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này, nhưng tốt nhất chúng ta nên tìm thấy Cố Linh, nếu không, có làm gì cũng vô ích.”
“Anh Hạo anh thấy sao?” Thích Thịnh Thiên vẫn cảm thấy hỏi Cảnh Thần Hạo đáng tin cậy hơn.
“Thuận theo tự nhiên.”
Thích Thịnh Thiên nghe câu trả lời của anh, “Đây đúng là cách tốt nhất.”
Nhưng nói vậy với không nói khác gì nhau?
- ---
Ngày thứ hai, sân bay thành phố A.
Bối Tĩnh Nguyệt tới, Bùi Nhiễm Nhiễm đến với bà.
Bởi vì cô không yên tâm để mẹ đi một mình, lỡ như Cố Phi Trì bắt ép bà đi đâu thì sao?
Trong đám người, họ nhìn thấy Cố Phi Trì đang ngồi ở khu ngồi chờ.
Cố Phi Trì thấy họ tới, liền kích động đứng dậy, ông còn tưởng rằng họ sẽ không tới.
“Nguyệt Nguyệt, anh đã mua sẵn hai tấm vé máy bay rồi, em có muốn đi cùng anh không?” Ông nắm chặt hai tấm vé trong tay: “Nguyệt Nguyệt, chẳng phải chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ hay sao?”
“Không vui đâu, tôi diễn thôi.” Bà nhìn hai tấm vé trong tay Cố Phi Trì, bà để Nhiễm Nhiễm đi cùng đúng là quyết định sáng suốt.
“Nguyệt Nguyệt, anh vẫn muốn đi, em có thể lừa gạt anh thêm một chút không?” Trong mắt Cố Phi Trì bây giờ chỉ có bà.
“Tôi lừa ông sẽ chỉ khiến ông tổn thương thêm thôi.” Bối Tĩnh Nguyệt nhìn ông: “Bây giờ ông vẫn còn rất ổn, sau này chắc chắn sẽ có người khác để ý tới ông, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”
“Sau khi vợ anh qua đời, anh chỉ yêu một mình em……” Nếu ông là người đa tình như vậy, nhiều năm như vậy sao chỉ có mình bà có thể tiến vào trái tim ông?
“Chú Cố, hôm nay chú muốn đi thật sao?” Bùi Nhiễm Nhiễm hỏi một câu.
“Thì sao? Cô muốn tôi ở lại? Không sợ tôi lại làm gì Cảnh gia mấy người hay sao?” Cố Phi Trì nhìn cô, ánh mắt có chút tức giận.
“Không, ý của con không phải vậy, chỉ là bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Cố Linh, chú dù gì cũng là ba nuôi của cô ấy, không lẽ một chút lo lắng cũng không có sao? Hay là chú biết cô ấy đang ở đâu, cô ấy còn sống không?” Bùi Nhiễm Nhiễm to gan phỏng đoán.
“Tiểu Linh……”Cố Phi Trì nắm chặt hai tấm vé máy bay, “Nước chảy siết như vậy, tôi cũng hi vọng con bé không có chuyện gì, nếu Mẫn Lệ có thể tìm thấy Tiểu Linh, chắc chắn sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Thật ra Bùi Nhiễm Nhiễm rất mong có thể nghe ông khẳng định Cố Linh không sao.
Bỗng nhiên Cố Phi Trì ôm lấy Bối Tĩnh Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, vì có em nên anh mới buông xuống được, nếu em nhớ anh, em biết phải tìm anh ở đâu rồi.”
“Ưm, cám ơn ông.” Bối Tĩnh Nguyệt cười nhạt.
Bà đã phụ ông.
Tiếng loa thông báo cất lên, Cố Phi Trì hôn lên trán bà một cái, ông không nỡ rời đi.
Hai người họ vẫn đứng im nhìn ông rời đi.
“Chú Cố xem ra đúng là rất thích mẹ.” Bùi Nhiễm Nhiễm nắm tay Bối Tĩnh Nguyệt, hướng ra ngoài bước đi.
“Nhưng cũng không thể thay đổi chuyện ông ấy cố ý làm mẹ mất trí nhớ.” Ánh mắt bà đượm buồn: “Chúng ta đến bệnh viện xem Phán Phán đi.”
“Dạ.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------
Tối hôm qua Cảnh Thần Hạo về rất khuya, gần đây Cảnh thị xảy ra chút chuyện nên công việc khá là bận.
Mà phía Mẫn Lệ, không tìm được Cố Linh, mong là anh ấy có thể kiên cường.
Lúc này, trong phòng bệnh bệnh viện Thụy Nhã.
Cố gắng sắp xếp cho Bùi Nhã Phán và An Quân Huyền nằm chung một phòng, để người này tỉnh dậy liền có thể nhìn thấy người kia.
Cả người Bùi Nhã Phán đều cảm thấy đau nhức, mọi trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở lúc An Quần Huyền muốn nhảy xuống.
“A……” Cô giơ tay lên, từ từ mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng của bệnh viện.
Mà bên cạnh cô, An Quân Huyền vẫn đang ngủ.
Anh ta cũng vào viện rồi?
Sao cả người lại đau nhức như vậy?
“Y tá, Phán Phán nhà tôi sao rồi? Con bé đã khỏe chưa?” Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng của Bối Tĩnh Nguyệt.
“Bệnh nhân còn đang nghỉ ngơi.”
“Đại bá mẫu!” Cô lên tiếng gọi, bây giờ cô rất muốn gặp họ.
Tựa như trải qua cơn sinh tử, rất muốn gặp được người thân.
Xem như chị họ không muốn gặp cô, cô cũng không quan tâm nữa!
Cô hi vọng An Quân Huyền có thể buông xuống, không còn thù hận gì với gia đình chị họ nữa.
Có thể cô không có sức mạnh làm được chuyện này, nhưng người ai cũng sẽ thay đổi.
Bối Tĩnh Nguyệt ở bên ngoài nghe giọng cô, liền đẩy cửa đi vào.
“Phán Phán!” Bối Tĩnh Nguyệt kích động hô một tiếng, nhưng thấy trong phòng bệnh còn có một người khác đang ngủ, bà liền hạ giọng xuống.
Bùi Nhiễm Nhiễm đi theo phía sau, bước vào nhìn thấy An Quân Huyền.
“Con sao rồi? Phán Phán……” Bà tiến đến ôm lấy cô, trên khuôn mặt trắng nõn của cô có vài vết trầy đang bắt đầu kết mài: “Con nghĩ sao mà nhảy xuống đó vậy?”
“Đại bá mẫu, con là bởi vì quá lo lắng, nhất thời không cẩn thận trượt chân rơi xuống, không phải cố ý nhảy xuống đâu.” Bùi Nhã Phán không định nói cho Bối Tĩnh Nguyệt biết chuyện giữa cô với An Quân Huyền.
Bùi Nhiễm Nhiễm rót một chén nước đưa cho Bối Tĩnh Nguyệt, liền đứng im bên cạnh xem họ.
“Cám ơn chị họ!” Cô ngước lên nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm: “Chuyện của bảo bảo em rất xin lỗi, nếu như có liên quan đến An Quân Huyền……”
“Không cần xin lỗi, không liên quan đến anh ta, em không sao là được rồi.” Cô cười nhạt.
“Ưm.” Bùi Nhã Phán nhận lấy chén nước từ Bối Tĩnh Nguyệt: “Em không sao rồi, An Quân Huyền không sao chứ? Chú Cố đâu? Không đi chung với mọi người sao?”
Dù sao cũng là ba của An Quân Huyền, cô cũng chỉ là quan tâm một chút.
“Mới tiễn ông ấy đi rồi, ông ấy muốn quay về chỗ Cố Linh từng sống.” Bối Tĩnh Nguyệt bình tĩnh trả lời, bà vẫn cảm thấy áy náy với ông.
“Ưm.” Cô quay sang nhìn An Quân Huyền đang nằm giường kế bên, nhìn rất lâu, không nói gì.
Bối Tĩnh Nguyệt nhìn cô, “Bá mẫu đi tìm bác sĩ đến kiểm tra cho con.”
- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------