Cô ta đã chịu đựng đủ rồi, nên mới vậy!
Tối nay dù sao cũng phải ra đi rồi, nhìn thấy những người bên cạnh ai ai cũng hạnh phúc hết, còn cô chỉ có một mình, chả phải cô nên tự tranh giành lấy hạnh phúc cho mình sao?
Anh đi xuất ngoại thì cô cũng sẽ theo anh xuất ngoại, đi theo bước chân của anh, thế là anh ta chợt nhận ra mình cũng là người luôn đi theo bước chân của người khác.
Vậy cô ta phải làm sao đây?
Làm sao để bám gót đây?
Nắm bắt trong tay mình mới là quan trọng.
"Nếu như cô đoạt giải quán quân, tôi sẽ xem sét lại cho cô một cơ hội để hẹn hò." Tề Viễn Dương nói xong rồi đứng dậy, "nếu như không lấy được giải quán quân, sau này đừng nhắc đến việc này nữa, cũng không được xuất hiện trước mặt cô."
Ô Quy Hảo nhìn bóng dáng anh ta rời đi, "rốt cuộc anh có cho tôi lòng tin không, hay là anh không có lòng tin đối với tôi?"
"Tôi đây hảo tâm muốn nhắc nhở cô một câu, Nhiễm Nhiễm cũng tham gia rồi, có thể đoạt được giải quán quân không, thì cô tự có câu trả lời rồi đó." Anh ta đã đi đến gần cửa cầu thang, "cô muốn rời khỏi lúc nào cũng được, lúc nào xe cũng đều chuẩn bị sẵn."
Chị Nhiễm Nhiễm cũng có tham gia à?
Chị ấy đang là thai phụ mà?
Làm sao lại tham gia cuộc thi này chứ? Bởi vì có quyền ở lại cửa hàng bách hóa An Ninh sao?
Vả lại Cảnh Thị có rất nhiều thiết kế sư, tại sao cô ta lại đến góp vui làm gì chứ?
"Anh cảm thấy tôi sẽ thua cô ấy à?" Ô Quy Hảo nhìn Tề Viễn Dương đang bước lên lầu.
Anh ta không trả lời, cũng không thèm ngừng bước chân.
Cô ta sẽ không thua cho Bùi Nhiễm Nhiễm bất cứ phương diện nào cả, từ cuộc thi cho đến tình cảm.
Quen nhau năm năm rồi, làm sao không biết được người anh thích là ai cơ chứ.
Nhưng mà bây giờ chị Bùi Nhiễm Nhiễm cũng đã ở bên Cảnh Thần Hạo rồi, họ mới đúng là cặp đôi hạnh phúc, Tề Viễn Dương chỉ là người ngoài cuộc, vậy anh ta còn chờ đợi làm gì nữa?
Anh ta chỉ có thể tìm người phụ nữ có thể yêu và cùng anh ta đi hết quãng đường đời còn lại, chị Nhiễm Nhiễm sẽ không thể ở bên anh ta được!
Ô Quy Hảo lại uống thêm vài ly rượu ngồi bên ghế sofa, rồi mới đứng dậy lên lầu.
Tối nay tuyết rơi có vẻ hơi nhiều, sẽ không ra về được, không muốn rời xa anh ta.
Cô đã theo đuổi quá đủ sự trôi dạt hết tứ phương rồi, giờ chỉ muốn được an phận.
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi không ngừng, sớm đã rơi đầy một mảng trắng mênh mông.
Tề Viễn Dương tựa trên thành giường, nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, năm nay tuyết rơi được mùa bội thu, năm sau không biết như thế nào nữa?
Phụ nữ yêu anh ta nhiều vô kể, thế mà anh lại đi yêu một người phụ nữ không thích mình, vận mệnh vô thường, tạo hóa trêu người.
Anh ta luôn trì trệ do dự với quyết định của mình, nên mới nhận cái giá phải trả cho cuộc đời còn lại của mình.
Có thể nhìn sang khía cạnh khác mà suy nghĩ, nếu như năm xưa anh ta mà thổ lộ với mình, thì chưa chắc gì cô đã chịu, vì năm đó, cô không có ý định đi tìm bạn trai.
......
"Có chuyện rồi!"
Cảnh Thần Hạo đến công ty không bao lâu thì Mẫn Lệ gọi điện đến, anh ta chưa hỏi gì, thì đã nghe Mẫn Lệ nói liên tục.
"Thích lão gia tử, tối qua bỗng nhiên qua đời rồi, đã để lại di chúc!"
Giọng nói Mẫn Lệ rất lớn, anh bỗng nhiên thay đổi một tí, "sau đó thì sao?"
"Để cho Thích Thịnh Thiên thừa kế công ty! Em mới vừa gọi điện thoại cho anh ta, anh ta không đến! anh Hạo, chuyện này, anh xem nên xử lý thế nào?" Mẫn Lệ đang lái xe trên đường đến Thích gia.
Có khả năng anh ta đến đó rồi mà Thích Thịnh Thiên vẫn chưa đến!
Mối thù cách đêm của hai cha con vẫn chưa dứt thì đã chết hết một người!
"Tại sao chết, bệnh gì thế?" Cảnh Thần Hạo đứng dậy, anh ta là người hiểu rõ mối ân oán của Thích Thịnh Thiên và Thích lão gia tử.
Chỉ là không ngờ rằng Thích lão gia tử đột ngột qua đời như vậy!
Anh ta nghĩ rằng, hai cha con còn rất nhiều thời gian với nhau.
Thích Thịnh Thiên cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt.
"Bị đột tử vì tụ máu não!"
"Tôi đến ngay." Cảnh Thần Hạo tắt máy, bèn gọi điện thoại cho Thích Thịnh Thiên, quả nhiên là trong trạng thái khóa máy.
Vào giờ phút này, anh ta đã đi đâu rồi?
Bất đắc dĩ, anh ta mới gọi điện thoại cho Lâm Tri Hiểu.
Nhưng mà điện thoại của Lâm Tri Hiểu đang bận không liên lạc được, gọi hai lần đều bận cả, nên anh ta thôi gọi.
Trong lúc ngồi trên xe, anh ta nghĩ còn một khả năng nữa, bèn gọi điện thoại cho Nhiễm Nhiễm.
"Chồng ơi, em biết rồi, anh đang ở đâu? Anh có muốn em theo không?" Bùi Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi.
Bây giờ cô ta định đi ra ngoài, nhưng Cảnh Thần Hạo lại gọi đến, cô ta nghĩ rằng mình không thể đi ra ngoài nữa rồi.
Quả nhiên, vào phút tiếp theo nghe được giọng chen ngang của anh ta, "yên tâm ở nhà đi, việc này anh sẽ xử lý tốt thôi."
Thích lão gia tử qua đời rồi, có Thích đại thiếu gia thu vén, căn bản là không cần họ phải bận tâm nữa.
Điều họ quan tâm là Thích Thịnh Thiên!
Mẫn Lệ cũng không nói rõ nội dung di chúc ghi gì, bây giờ tất cả đều là một ẩn số.
"Em thật sự không thể đi à? Là cha của Thích Thịnh Thiên mà." Cô ta cũng không muốn góp náo nhiệt, chỉ là muốn đưa tiễn trưởng bối thôi.
"Nhiễm Nhiễm, đông người, anh sợ sẽ không theo em chăm sóc được." bây giờ cô ta là một thai phụ, không thể đến đó được.
"Được thôi! Em không đi, vậy anh nên đến an ủi Thích Thịnh Thiên đi, sợ anh ta bị gì đó!" Bùi Nhiễm Nhiễm quay người đi vô trong.
Cô ta nên lo cho bản thân trước cái đã!
Lâm Tri Hiểu vừa mới gọi điện thoại cho cô, bây giờ cô ta nên hỏi thăm an ủi Tri Hiểu trước, hy vọng không có đả kích lớn gì với họ.
Lúc Cảnh Thần Hạo đến Thích gia, thì bên trong đã treo rất nhiều lụa trắng, tối qua vừa mới đột tử, thể xác đã biến thanh tro cốt.
"Ông Cảnh!"
"Cảnh tổng!"
Tất cả mọi người đều cúi đầu chào hỏi, vẻ mặt đều hiện lên sự đau thương.
Vẻ mặt không biểu tình của anh ta đi vào bên trong, Thích đại thiếu và Trần Nhan đều ở đó cả, Thích Thịnh Thiên thì không.
"Sau khi anh ta nghe thông báo thì không còn tin tức gì nữa, cũng không đến." Thích đại thiếu nhìn thấy anh ta bước vào, bèn nói.
"Anh Hạo!" Mẫn Lệ từ bên trong bước ra ngoài, "Thích Thịnh Thiên không có ở đây, chúng ta nên tìm anh ta trước!"
Cảnh Thần Hạo vừa mới đến thôi, bèn bị Mẫn Lệ lôi ra ngoài rồi!
Mẫn Lệ ngồi trên xe anh ta, xe đang đậu cách đó không xa, ánh mắt thần bí nhìn anh ta, "anh Hạo, anh nói điều này có phải là cố ý không? Em còn nhớ Thích lão gia tử rất thương Thích Thịnh Thiên mà! Làm sao di chúc đều để lại cho Thích đại thiếu chứ? Chắc chắn có trắc trở gì?"
"Tạm thời không thể kết luận gì được, tôi đã cho người điều tra rồi." vẻ mặt của Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn về phía trước, hiện tại điều nên làm là đi tìm Thích Thịnh Thiên.
"Điều này chả phải rất rõ ràng rồi sao? Thích đại thiếu nào giờ là người rất quy tắc, nhưng loại người đó mới là đáng sợ, lúc nào cũng sẽ bị bộc phát, một khi bộc phát là có thể làm bất cứ điều gì, cho nên em mới nói......Thích lão gia tử chết là một sự cố, có thể do người làm, di chúc là thật hay giả, chúng ta đều không biết!"
"Ừm."
Mẫn Lệ nhìn vẻ mặt phản ứng lạnh lùng của anh ta, cái gì mà "ừm!" vậy
Anh ta thật sự nôn nóng lắm rồi!
Một người không thấy bóng dáng, còn người kia thì đang hôn mê, kẻ thì lạnh lùng, còn mình anh ta lại là kẻ nôn nóng chăng?
"Anh nôn nóng cũng không ích gì, quan trọng là Thích Thịnh Thiên có quan tâm không kìa."
"Anh ta làm sao mà không quan tâm được? Nếu quan tâm thì làm sao mà vẫn chưa tìm thấy anh ta được!" Mẫn Lệ nôn nóng đến độ đấm vào đùi mình.
Thích Thịnh Thiên đang ở đâu nhỉ!
Không khí trong xe lại yên tĩnh, mười phút sau, bọn họ lại có tin tức của Thích Thịnh Thiên.
Nửa tiếng sau, bọn họ tìm thấy Thích Thịnh Thiên đang ở trong một công viên đổ nát.
Anh ta đang ngồi trên băng ghé đá lạnh băng, xung quanh vẫn còn tồn lại chút tuyết, ngay cả dưới nền tuyết cũng chỉ có mỗi dấu chân của Thích Thịnh Thiên.
Có vài chai rượu được đặt trên chiếc bàn bằng đá bên cạnh, có chai trống không, có chai vẫn còn chưa khui.