Bọ họ ra khỏi nhà Cảnh Gia, trên đường trở về cô ta ngồi lặng lẽ, nhưng một lát sau khi về đến nhà dường như muốn làm chút gì nữa?
Cuối năm công việc rất bận rộn, anh ta rất bận, còn phải làm việc? tăng ca?
Thế còn cô? Hay là nhận một kịch bản về nhà nghiên cứu vậy?
Đường Sóc lái xe rất bình tĩnh, “tuần sau công ty tổ chức tiệc tất niên, đi không?”
“Nhưng em là nghệ sĩ không còn ký hợp đồng với Đường Thị nữa rồi, đến đó không tốt lắm?” tuy rằng cô ta tạm thời chưa ký hợp đồng với Thịnh Thế, nhưng cuối cùng cũng hủy hợp đồng với Đường Thị rồi.
“Em vẫn còn thân phận khác mà.”
Thân phận khác à?
Bạn gái của anh à?
“Được thôi!” cô ta lập tức nở nụ cười đồng ý, “trong thân phận bạn gái của anh đúng không? Nếu như không phải thì em sẽ không đi đâu đấy.”
“Ừm, đúng vậy, em vừa lòng chưa?” Đường Sóc lườm mắt nhìn cô, có thật sự mừng rỡ đến như vậy không?
“Vừa lòng.” Cô dừng dừng thu vén nụ cười trên môi, cô phải tỏ ra rụt rè, phải khiêm tốn, không được hơi quá.
Hai người về đến nhà, cô ta cười nhẹ nhàng choàng lấy tay anh, “cuối tuần chúng ta sẽ làm gì?”
“Em muốn làm gì nào?” Đường Sóc cũng không có suy nghĩ gì, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh học hỏi chuyện yêu đương.
Cô ta muốn nấu đồ ăn, đọc dách, nhưng mà không thể phủ nhận rằng cô không biết gì cả.
“Đương nhiên là anh phải cùng ngồi xem ti vi với em rồi, chả phải thời tiết như thế này nằm trên ghế sofa xem tivi là thoải mái nhất sao?” cô kéo anh ta đi lên lầu, sẵn tiện dặn dò người làm chuẩn bị thức ăn mang lên.
Ở trên phòng khách, hai người ngồi trên ghế sofa, đắp một chiếc thảm lông lên chân, trên bàn trà đã đặt sẵn rất nhiều thức ăn, trước mặt đang chiếu một bộ phim.
Đường Sóc nhìn vào dĩa trái cây cô vừa mới gọt và móm cho anh, mở miệng, sau đó tựa người vào ghế sofa.
Biểu hiện của cô ta rất tự nhiên, Ôn Thủy cảm thấy rất vui vẻ, cuộc sống yên tĩnh bình lặng như thế mới thật sự là thứ cô mong muốn.
“Anh ăn no rồi.” anh ta đã no chướng bụng thì đúng hơn.
“Ồ, vậy chúng ta đi ngủ trưa thôi!” cô ta nhìn thời gian, đã ba giờ trưa rồi, ngủ hai tiếng nữa vừa đúng năm giờ.
“Anh không buồn ngủ, em đi ngủ đi, anh đến phòng sách có chút việc.” Đường Sóc tắt ti vi dùm cô ta, cầm tấm thảm trên chân lên, “đi thôi!”
“Có phải anh không thích cuộc sống như thế này đúng không?” nhưng cô ta muốn mở miệng nói câu về nhà cũng nói không ra.
“Không có, thật sự cuối năm rất bận rộn, hay là em muốn trong lúc chúng ta nghỉ phép vẫn còn phải làm việc?” Đường Sóc cúi đầu nhìn cô ta, “em là người rảnh rỗi nhưng anh không phải.”
“Được rồi, em biết rồi, đại chủ tịch, Đường Boss, ngài bận việc đi!” cô ta cười vui vẻ đứng dậy tiễn anh, “đi đi! Đi bận công chuyện của anh đi!”
“Ừm, muốn ngủ thì đi ngủ.” anh đặt tấm thảm trên tay xuống, bèn quay người rời đi trước.
Đúng ra cô muốn đi ngủ, nhưng bây giờ lại không muốn rồi.
Trở về phòng mình, gọi điện thoại camera nói chuyện với Tiểu Mạc, “Tiểu Mạc Mạc……”
“Chị! Sao thế? Không vui à? Đường Tổng ức hiếp chị à?” Tiểu Mạc đang một mình ngồi bên ghế sofa, đang ăn đồ.
“Nếu anh ta mà có ức hiếp chị thì tốt biết mấy, sự thật lại không như vậy.” sao cô ta lại có thể nói như thế.
Giống như bản thân cô đang có khuynh hướng chịu sự ngược đãi.
Cô không có!
“Chị, sự việc như vậy không thể hấp tấp được, hay là chị có cần dùng thêm yêu sách gì không? Thuốc mê! Thuốc gợi tình! Chế phục! hay rượu ngon chẳng hạn!” Tiểu Mạc nghiêm túc liệt kê một loạt cách.
Khiến cô bị sợ chết khiếp nhìn ra cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Đường Sóc, nên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải! Tiểu Mạc! em là một tiểu nha đầu làm sao mà hiểu được nhiều chuyện như thế, chị của em khiến cho nhà bếp của anh ta bị thiêu đốt, chị nên làm gì để bồi thường cho anh ta đây?” cô ta nhất định phải nghĩ ra cách để xây dựng thêm tình cảm với Đường Sóc.
Sau này nếu viên đạn trong đầu của anh ta được lấy ra, thì tình cảm của họ sẽ ngày càng khắn khít hơn, đó mới là đều cô mong muốn.
“Chị, Đường Tổng có thiếu thứ gì không? Anh ta không thiếu gì, so, tiền thì có thể mua được nhiều thứ, quà cáp gì đó anh ta đều không cần! nên, chị……” Tiểu Mạc ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, “bồi thường bằng thể xác vậy!”
“Chị nói không được mà!” cô ta không kể cho Tiểu Mạc nghe vì trong đầu Đường Sóc có viên đạn nên không thể khiến cảm xúc của anh thăng hoa được, nếu không sẽ bị hôn mê.
“Ờ. Hai người muốn để dành cho đêm tân hôn, em hiểu mà, vậy chị thử nghỉ đến ngày mai nếu Đường Tổng làm việc mệt mỏi thì có thể max xa cho anh ta đi! Trước kia chả phải em thường xuyên max xa cho chị ấy sao? Để em gửi cái clip dạy max xa cho chị xem nhé, chị tập cho thành thạo, cố lên nhé!” Tiểu Mạc nhướng chân mày nhìn cô, bèn tắt cuộc gọi.
Max xa?
Quả là một chủ ý hay!
Sau đó cô ta bèn ngồi lên giường nghiên cứu cách max xa, nhưng nghiên cứu thì cũng phải cần có người cho thực hành tập mới được.
Sau bữa cơm tối, Đường Sóc về phòng, cô ta cứ đẽo đẽo đi theo sau anh ta.
Đường Sóc đứng im trước cửa phòng, quay đầu sang nhìn cô, “em……không buồn ngủ sai?”
“Em lúc trưa có ngủ rồi, nên không buồn ngủ mấy, em muốn……giúp anh……” cô ta chỉ về cửa phòng, “chúng ta vào trong rồi hẳn nói.”
“Em muốn……giúp anh cái gì?” Đường Sóc cúi đầu nhìn cô ta, không nói rõ ràng, anh không thể cho cô vào trong.
Anh ta thật không muốn bị ngất xỉu trong nhà lần nữa.
“Em muốn max xa cho anh mà!” anh ta nghĩ gì thế?
Ôn Thủy đẩy người anh ra, “đi thôi đi thôi, em vừa mới học đấy, thử nghiệm nào.”
“Em xem anh là vật để thử nghiệm à?” Đường Sóc cười nhẹ nhàng đi vào bên trong.
“Thì là vậy! không được sao? Có chịu không?” còn lâu cô mới quan tâm anh có chịu hay không, tối nay cũng phải thử nghiệm xem sao.
“Không có gì mà không chịu cả.” chỉ là anh ta muốn đẩy cô vào bên trong thôi, không vấn đề chi chứ?
“Vâng, vậy anh đi tắm trước đi! Em đợi anh.” Cô ta vừa bước vào phòng, thì buông anh ta ra, bản thân đi đến cạnh giường.
“Hay là ngày mai, em đi trước……”
“Không ngày mai gì cả, để em max xa cho anh, sau đó anh có thể ngủ ngon, nhất định sẽ ngủ một giấc thật ngon đấy.” cô thật sự đã nghiên cứu một cách nghiêm túc.
“Được thôi!” Đường Sóc đã thật sự đi vào phòng tắm.
Ôn Thủy nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm, lặng lẽ đi đến giường của anh, ngồi bên cạnh, rung chân, trong đầu đang suy nghĩ đến những đều đã tập lúc chiều.
Chờ đến khi anh ta bước ra, cô ta lập tức cười híp mắt, nhìn thấy anh ta khoác trên người một chiếc khăn tắm, hận đến nổi muốn lập tức kép phăng chiếc khăn ra, quả nhiên cô đã rất thèm thuồng.
Tay cô chỉ vào chiếc giường, “Đường Tổng, mời……”
Đường Sóc đang cầm chiếc khăn lau khô tóc bằng tay phải, ánh mắt ấm áp nhìn cô, “Em chắc chắn?”
“Sure!” cô ta cười kéo lấy tay anh, ngẩn đầu nhìn anh ta bước tới, “cần giúp gì không?”
“Không cần.”
Không cần giúp đỡ thật không tốt tí nào, có phải anh ta đang khách sáo với cô không?
Hay là sức kiềm chế của anh càng ngày càng lợi hại?
Một lát sau, Đường Sóc sà lên giường, Ôn Thủy lắc lắc hai tay, leo lên eo của anh ngồi, “A Sóc, nếu anh buồn ngủ thì có thể ngủ đấy!”
“Ừm……” anh ta trả lời nhẹ nhàng.
Quả nhiên cô ta đã học ra trò rồi đó, vả lại sức cũng vừa đủ, “mạnh không?”
“Vừa rồi, nhẹ quá sẽ không có cảm giác gì cả.” bỗng nhiên anh ta lại cảm thấy như vậy khá thích hợp.
“Xem ra em có năng khiếu quá chứ, chủ yếu cần phải đúng người, sau này em có thể thường xuyên max xa cho anh rồi, đúng không?” cô ta khom người tiến gần tai của anh, “A Sóc, được không?”
“Em sẽ mệt đấy.”
“Em không mệt, em rất thích, cái này không mệt bằng đóng phim, đóng phim còn mệt hơn!” hai tay của cô nhẹ nhàng bóp vào vai anh, hơi thở yếu ớt hít thở vào sau hốc gáy anh, bỗng nhiên bản thân trở nên vô giác.