“Được, cậu cẩn thận chút, Cảnh tổng bây giờ đã vào!”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nhiễm Nhiễm 1 chút cũng không căng thẳng, hứng thú lựa mặt nạ cho con, lại nhìn bà bán mặt nạ, giảo hoạt híp mắt.
“Mami, con muốn mặt nạ này.” Bùi Noãn đã chọn xong, vui vẻ cầm trên tay.
Bùi Dương thấy em chọn xong, bèn lạnh lùng lấy đại 1 cái, đưa cho Bùi Nhiễm Nhiễm, “Con lấy cái này.”
Bùi Nhiễm Nhiễm nhận lấy, cô không lấy mặt nạ, mà nhìn trúng bộ đồ chú hề trong nhà.
“Bà, con muốn bà và ông giúp 1 chuyện.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười ngọt ngào, trực tiếp nói mục đích.
“Đây… không phải làm chuyện phạm pháp chứ?” Người già cảnh giác rất cao, nhìn 1 lượt đánh giá cô.
“Bà, bà không biết, con là mẹ đơn thân, ly hôn ra nước ngoài mới biết có thai, sinh con rồi về nước, chồng cũ tìm con để giành quyền nuôi con, bây giờ anh ấy đang tìm con và con của con, nếu để anh ấy tìm thấy, nhất định sẽ giành đi của con, nếu con bị giành đi, con nhất định không sống được.”
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm đã nghĩ xong trước khi nói, giọng mang theo ý muốn khóc, nội dung nửa thật nửa giả, cộng thêm sự giúp đỡ của 2 con, thành công khiến bà mềm lòng.
Sau khi xong hết, Bùi Nhiễm Nhiễm bộ đồ xấu xí trong nhà lên, lấy đồ trang điểm ra trang cho mặt xấu, lại để ông bà mỗi người con 1 con, cởi đầm liền của Bùi Noãn ra thay bằng đầm thêu hoa, lại cải trang tí cho Bùi Dương.
“Noãn Noãn, nhớ nghe lời anh, nhìn thấy chú không được kêu, nghe không?” Bùi Nhiễm Nhiễm sợ con lại lộ, dặn dò nhiều lần.
Bùi Noãn tuy không hiểu, nhưng gật đầu đảm bảo, “Mami yên tâm, Noãn Noãn sẽ ngoan nghe lời, không làm loạn.”
- ----------- --------------
“Dương Dương,mẹ đưa điện thoại cho con, dì Tri Hiểu ngoài cổng đợi con, đến lúc đó gọi cho dì.” Bùi Nhiễm Nhiễm còn cẩn thận đổi chế độ rung cho điện thoại, chỉ sợ lúc đó Cảnh Thần Hạo gọi cho cô.
Bùi Nhiễm Nhiễm yên lòng rồi, đưa tay sờ đầu con trai, mềm giọng nói, “Chăm sóc em thật tốt.”
Lời này, tính là 1 lời 2 ý, cô biết con trai nhất định hiểu được.
“Mami, con và em còn có dì Tri Hiểu sẽ về nhà đợi mẹ.”
Dặn dò xong, đeo mặt nạ cho con, Bùi Nhiễm Nhiễm và 2 ông bà phân nhau hành động, bọn họ đi trước, Bùi Nhiễm Nhiễm cố ý cách bọn họ 1 đoạn xa.
Chủ khu vui chơi cũng bị chấn động, lúc này đang cung kính ở bên Cảnh Thần Hạo, nịnh nọt anh, “Cảnh tổng, ngài đang tìm gì? Ngài nói với tôi, tôi dặn người đi tìm giúp ngài.”
Cảnh Thần Hạo mím chặt môi, bộ đồ tây màu xám tôn lên thân hình tuyệt đẹp của anh, áp chế lệ khí ngập trời, nếu để anh tìm thấy người phụ nữ ấy, anh nhất định phải giáo huấn 1 trận ra trò.
Bùi Nhiễm Nhiễm 1 đường theo 2 ông bà, thấy bọn họ an toàn ra khỏi cổng, mới thở phào, mới vừa bỏ được gánh nặng.
Người cô đã nóng đến đầy mồ hôi, vừa mới cởi đồ chú hề ra, bên trái đột nhiên nghe âm thanh lạnh lẽo của người đàn ông…
“Đứng lại, không được động!”
Giọng quen thuộc vậy, Bùi Nhiễm Nhiễm không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trong lòng cô bắt đầu đánh trống, não quay với tốc độ nhanh chóng, sau khi cảm nhận được bước chân trầm ổn đang đi qua, toàn thân ra mồ hôi lạnh.
Cảnh Thần Hạo từ từ áp bức tới, mặt mày lạnh lẽo, “Cởi đồ chú hề ra.”
Chỉ cần thấy hình bóng ngu ngốc này, anh liền cảm thấy trong lòng buồn bực đến đau.
Bùi Nhiễm Nhiễm sớm nghĩ đến chuyện này, đã hóa trang xong từ trước, chỉ là, diễn phải diễn đến cùng.
“Tiên sinh, ngại quá, tôi đang trong thời gian làm việc, không thể cởi đồ chú hề ra.” Bùi Nhiễm Nhiễm cố ý đổi giọng, không phải khàn đặc, mà là ngọt ngào non nớt.
Nghe như giọng thiếu nữ 18.
Giọng này không phải Bùi Nhiễm Nhiễm, cũng không phải Bùi Dĩ Hàn, Cảnh Thần Hạo nhíu mày, nhưng chỉ bằng cái này không thể khiến anh bỏ cuộc.
“Tôi nhớ, cởi ra!” Cảnh Thần Hạo nhíu mày, không nhẫn nại nói lần nữa, trong mắt mang sự kiên trì cố chấp.
- ----------- --------------