Mục lục
Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô tùy ý nói thôi, vẫn là đi làm thật.

Cô không một chút nghi ngờ chuyện này là anh đích thân làm đấy.

Có thể cắt hành lá dài như thế, không quy tắc như thế, hơn nữa lòng trứng trong ốp la trong tô xáo trộn, còn mì nữa, rõ ràng nấu có chút lâu, sắp dính lại với nhau, hơn nữa sợi mì đứt đến lợi hại.

Đầu bếp trên thuyền tuyệt đối không phải như trình độ của anh.

“Anh thử qua, mùi vị cũng không tệ!” Anh cầm lấy tô, đi theo sau lưng cô.

Cố Linh nghe được tiếng của anh, đi càng nhanh hơn.

Cô không muốn anh đối xử tốt với cô như thế, chính là không muốn anh đối xử tốt với cô!

Bộ không thể không nghe cô nói được sao?

“Vợ, bụng em không đói sao?” Anh biết cô đã đến qua nhà anh Hạo, ở nhà anh Hạo chưa ăn gì.

Sau khi lên thuyền cũng chưa ăn.

“Em nói rồi em không muốn ăn, anh nghe không hiểu phải không?” Cố Linh đột nhiên quay lưng, quát anh một câu.

“Vợ, em vẫn chưa ăn đồ!”

“Bốp!”

Cố Linh dùng sức đập vào giữa tô, Mẫn Lệ nhất thời không cầm vững, tô trên tay rơi xuống đất, tức thời vỡ ra.

Sợi mì, nước lèo, trứng gà cải xanh đều rơi xuống đất.

Thật ra anh không tin Cố Linh sẽ đập tô trên tay anh.

“Nhìn thấy chưa, kết cục cuối cùng giữa chúng ta, sau ba tháng, một đánh hai vỡ (hôn nhân chấm dứt), không nợ lẫn nhau!” Cố Linh quay lưng đi ra ngoài, không hề có chút do dự.

Anh dùng tâm chế tác như thế, nhưng lại bị cô hủy hoại rồi.

Mẫn Lệ nhìn thấy bóng hình cô rời khỏi, lại cúi đầu nhìn thấy đống thậm tệ dưới đất.

Không ăn thì không ăn, không tin cô sẽ cứ không ăn.

Anh cũng quay lưng bỏ đi.

Sau khi Cố Linh từ phòng gym đi ra, liền thong thả đi.

Cô bất chợt đi đến trên boong tàu, bây giờ trời đã tối rồi.

Nhìn thấy mặt trăng treo trên nửa không trung, như là gắn liền với mặt biển vậy, nhìn vào vô cùng xinh đẹp.

Trên biển sinh trăng sáng, chính là cảm giác như thế!

Bụng đột nhiên truyền đến tiếng ục ục ục, cô hình như có chút đói rồi.

Ngoài bữa sáng ăn được chút ít, quả thật chưa ăn qua gì nữa, đói đến có chút muốn xỉu.

“Một người đứng đó ưu sầu buồn thầm sao? Cái ông chồng hờ của cô không ở bên cô sao?” Bên tai cô đột nhiên truyền đến một tiếng phiền lòng.

Cô nghiêng đầu nhìn vào Tả Nhược Vũ, “Cần cô lo!”

Tả Nhược Vũ ôm người đàn ông bên cạnh, cười giới thiệu nói, “Đây là vị hôn phu của tôi! Thiếu gia của tập đoàn Lâm thị!”

“Cho nên thì sao? Có liên quan gì đến tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, không muốn thấy mặt cô!” Cố Linh không khách sáo nói, nói xong liền quay lưng nhìn vào con sóng vỗ trên biển.

So với Tả Nhược Vũ ở bên cạnh, cô cảm thấy mặt biển càng xinh đẹp hơn.

Sẽ không tổn thương đến người.

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô đưa tay đánh vỡ tô mì của Mẫn Lệ, cô đúng là một mgười phụ nữ xấu xa.

Cô vốn dĩ là một người phụ nữ xấu xa, cho nên phụ nữ xấu xa thì nên làm chuyện xấu xa.

“Em muốn uống nước ép, anh lấy giúp em một ly được không? Hai ly đi! Tiểu Linh cũng muốn một ly.” Tả Nhược Vũ nói với người đàn ông bên cạnh.

“Được.” Người đàn ông quay lưng rời khỏi.

Sau khi anh đi rồi, Tả Nhược Vũ đi đến bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn vào mặt cô, “Sao thế? Chồng cô không cần cô nữa sao?”

“Tôi nhớ cô lần trước khá kiêu ngạo mà? Những đàn ông như Mẫn Lệ, không cần cô rất bình thường, anh ta cao cao tại thượng, nói không chừng bây giờ đã ở bên người phụ nữ khác, vì một người đàn ông như thế tổn thương không đáng, chi bằng tôi giới thiệu cho cô một người?” Tả Nhược Vũ cười nói.

“Cô giới thiệu người cô không lấy cho tôi sao? Xin lỗi, cô không thích, tôi càng không ưa, nhưng vị hôn phu vừa nãy của cô cũng không tệ, cô có cần suy nghĩ giới thiệu anh ta cho tôi không?” Cố Linh cười nói.

Cô chỉ là nói đùa thôi, vốn dĩ tâm trạng không tốt, còn khăng khăng gây sự với cô.

“Cô……không ngờ dám giành giật đàn ông với tôi? Đàn ông của mình không cần cô thì thôi, cô đúng là chỉ muốn đàn ông, người phụ nữ như cô, đúng là đê tiện thật!”

“Đừng có nói tôi nói, lúc cô vừa mới dẫn anh ta qua, ánh mắt của anh ta là luôn nhìn vào tôi.” Cố Linh cười nhẹ mãn nguyện, “Không tin, lúc anh ta qua đây cô xem thử, anh ta sẽ đưa nước ép cho tôi trước, hay là đưa cho cô trước.”

“Cô……” Tả Nhược Vũ nghe thấy lời cô, càng giận dữ hơn!

“Cô đừng kích động như thế, là đàn ông của cô, người ta giật cũng giật không đi, nhưng nếu không phải đàn ông của cô, không cần người ta cám dỗ, liền đi rồi, tôi vừa này là chả làm gì cả, hơn nữa còn nổi nóng với cô.” Cố Linh cười nghiêng đầu, đúng là không có tâm tư tranh luận với cô ta nữa.

Nhưng cô ta lại đến đây gây sự với cô, ắt nhiên phải chơi đến cùng.

Tả Nhược Vũ nhìn vào động tác của cô, “Cho dù là đưa cho cô trước, đó cũng là sự lễ phép của anh ấy, sự giáo dưỡng của anh ấy, tôi chính là thích sự ga lăng của anh ấy.”

“Tôi nghĩ anh ta cũng khá thích tính tự lừa dối bản thân của cô.” Cô lạnh lùng nói.

“Cô……”

Đêm nay đã không phải lần đầu tiên nói như thế, Tả Nhược Vũ có cần giận đến như thế này không?

Đúng là nực cười, vô duyên vô cớ chạy đến chọc giận cô, không ngờ lại bực đến bản thân mấy lần không nói lên lời!

Cố Linh nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, không có quay lưng.

“Mỹ nữ, nước ép của cô.”

Cố Linh nghe thấy giọng nói của anh, lần này mới quay đầu, nhận lấy ly nước ép trên tay của anh, “Quả nhiên là một người đàn ông rất ga lăng, vừa nãy Tiểu Vũ còn khen anh đấy!”

“Thật sao? Cám ơn.” Anh lần này mới đem ly nước ép còn lại đưa cho Tả Nhược Vũ, “Tiểu Vũ, mùi vị em thích.”

Nhưng thật ra, hai ly anh đem tới đều là cùng một mùi vị.

“Đây không phải là……mùi vị tôi thích.” Cố Linh sắc mặt vô cảm cầm ly nước quay lưng, ly nước trên tay nghiêng xuống, nước ép liền đổ hết vào biển.

Khoảnh khắc sau, ly trên tay của cô cũng vứt xuống biển.

Tả Nhược Vũ và vị hôn phu của cô ta đều nhìn vào động tác của cô, có chút kinh ngạc.

“Tiểu Vũ, cô ấy có phải……tâm trạng không tốt?” Tiếng người đàn ông truyền đến.

Tả Nhược Vũ rất muốn hỏi, anh quan tâm cô quá làm gì?

Cố Linh đâu phải là vị hôn thê của anh!

Bản thân mới là vị hôn thê của anh.

Nhưng hình tượng của cô ta không cho phép.

“Có thể như vậy! Trên boong tàu khá lạnh, anh về phòng lấy khăn len ra cho cô ấy khoác đi!” Tả Nhược Vũ cười dịu dàng nói.

“Được.” Người đàn ông lại một lần rời khỏi.

Nghe tiếng bước chân của anh xa dần, Tả Nhược Vũ cũng vậy, cảm giác được ly nước trên tay, một chút cũng không tốt.

Cô cũng vứt ly nước xuống biển, không có nổi lên bất kì gợn sóng nào, ly đối với biển mà nói, quá nhỏ bé.

“Cô lợi hại! Khó trách lại cám dỗ được tổng tài Mẫn thị kết hôn với cô, cô có phải không còn sức quyến rũ cám dỗ anh ta rồi, cho nên không cần cô nữa!” Trong lòng Tả Nhược Vũ bây giờ càng phẫn nộ phản ứng vừa nãy của vị hôn phu.

Cô nói là ga lăng, nhưng lúc thật sự xảy ra, cô ta không hề vui chút nào.

Không ngờ lại bị cô đoán trúng.

“Tôi cũng nghĩ như thế.” Nhưng sự thật không phải thế.

Cho nên cô cũng hết cách.

“Quả nhiên! Đàn ông đều là thứ động vật yêu bằng mắt, nhất thời nổi hứng mà thôi.” Tả Nhược Vũ cười lạnh nói.

Đột nhiên, cô đưa hai tay về phía lưng của Cố Linh, dùng sức đẩy một cái.

Cố Linh còn đang ngắm nhìn phong cảnh, hoàn toàn không chú ý đến động tác của cô ta, đợi đến lúc cô có phản ứng, không ngờ đã ở trên hàng rào rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK