“Anh và cô ấy không có con, nhưng chúng ta có thể có con, em thích gái hay trai? Hay là cả hai?” Anh quyết định phải giải quyết xong Lâm Tri Hiểu trước.
Con đàn bà Trần Nhan đó trước mặt anh ta thì tỏ vẻ thế này, sau lưng thì lại tỏ vẻ thế kia.
Đã nói rõ ràng phải qua đây nói rõ ràng, nhưng càng nói càng loạn!
“Thích Tổng, con của tôi ư! Tôi tự đẻ, con của anh ư, tôi không thèm đẻ!” Sao tay cô rút không ra được!
Sao rút không ra nhỉ!
“Cổ tay tôi đau quá!” Cô mím môi, dáng vẻ như sắp khóc.
Thích Thịnh Thiên lập tức buông lỏng tí, vừa rồi quả thật quá nóng ruột, cho nên nắm hơi chặt
Anh rốt cuộc phải làm sao, Hiểu HIểu mới có thể tin anh ta và Trần Nhan thật không có gì!
Giờ trong lòng cô đã xác định anh đã có 1 vị hôn thê, còn có con, còn là người đàn ông xấu xa bỏ rơi bọn họ!
Nếu như trước đây, hình tượng người đàn ông xấu anh cũng không thèm để ý, sao giờ đột nhiên lại để ý như thế?
Tất cả đều là vì cô sao!
“Thích tổng, giờ anh đuổi theo còn kịp đó.” Cô cẩn thận nhắc nhở.
“Tối nay chúng ta ăn gì? Anh muốn ăn gì? Tôi dẫn anh đi ra ngoài ăn? Anh muốn làm người tốt, tốt với một người phụ nữ!
Vậy mà người đàn bà này đã không hiểu thì thôi đi, còn hiểu lầm anh ta!
Giải thích 1 vạn lần cũng cho rằng anh ta đang gạt cô!
“Anh ăn của ăn, tôi ăn của tôi, chúng ta ăn riêng, đừng có cứ dây dưa qua lại!” Cô thật là mong muốn có thể vạch rõ ranh giới với anh ta.
Thích Thịnh Thiên cứ nhìn chằm chằm cô ta, chẳng lẽ hình tượng lăng nhăng trước kia đã khắc sâu trong tim cô?
Giờ phải làm sao?
“Chúng ta cùng đi!” Anh nói rồi từ từ đưa mắt nhìn chiếc bụng đang phẳng lì của cô.
Cô cảm thấy do có đứa con, cho nên bất luận thế nào anh đều ở bên Trần Nhan sao?
Nếu cô có con thì sao?
Lâm Tri Hiểu đột nhiên thấy nổi da gà, luôn cảm thấy Thích Thịnh Thiên cười nham hiểm, chắc chắn đầu anh ta đang có âm mưu gì?
“Thích Tổng, Thích Tổng! Anh buông tôi ra được không?” Vừa xuống xe đã níu kéo như thế, cổ tay tôi đổ cả mồ hôi luôn rồi.
Thích Thịnh Thiên đương nhiên không buông tha cô ta, trực tiếp kéo cô ta đi, rồi đẩy cô vào ghế phụ lái.
“Thích Tổng?”
Thích Thịnh Thiên lập tức lên xe, xe chạy với tốc độ rất nhanh, Lâm Tri Hiểu nghi ngờ nhìn anh ta, “Chúng ta đi đâu? Tôi có thể xuống xe?”
“Cô thử coi nếu nhảy xuống xe thì cố kết cục gì.” Đến lúc đó không té chết, thì cũng bị thương, người đau là chính cô.
Lâm Tri Hiểu nhìn cảnh vật bên ngoài đang lướt qua rất nhanh, không được!
Cô vẫn muốn sống khỏe mạnh cơ!
Cô lặng lẽ thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn anh ta, “Thực ra tôi thấy cô Trần cũng khá tốt, sao lại không thích cô ta?”
“Tôi thấy em tốt hơn.”
Đây có được xem là khen không?
Sao thấy có chút khoa trương.
“Anh không thích con nít, không muốn sống chung với cô ta.” Cô thật sự không cố ý, chỉ vô ý hỏi vu vơ.
“Thích, cho nên Hiểu Hiểu em muốn đẻ bao nhiêu cũng được.”
“Tôi đẻ mấy đứa chẳng liên quan gì đến anh!” Cô không nói nữa được chưa?
Tiếp tục nghiêng đầu nhìn cửa ssoor, xe ngừng trước cửa 1 nhà hàng 5 sao, rất may là nhà hàng, không phải khách sạn!
Nếu không sao cô rời khỏi đây!
Sau khi vào trong gọi món, đợi món, lên món, ăn cơm, cả 1 quá trình dài thế Lâm Tri Hiểu cố gắng ngó lơ người đối diện.
Thích Thịnh Thiên rất bực tức, rất bực, bực vô cùng!
Cô lại không thèm để ý anh!
Nhìn bên tay cô đang để ly nước ép, gọi phục vụ đến, kêu đổi sang rượu.
Lâm Tri Hiểu cầm ly lên uống 1 ngụm, mặt cô nhăn lại, nhìn Thích Thịnh Thiên đang ngồi đối diện kia, “Tôi không muốn uống rượu.”
Cô rõ ràng nhớ lời Trần Nhan vừa nói, ánh mắt ngừng lại trên ly rượu trước mặt của Thích Thịnh Thiên, rồi quyết định đứng lên, lấy ly rượu trước mặt anh ta đi.
“Thích Tổng, tôi cảm thấy ông cũng đừng uống!”
Lâm Tri Hiểu mỗi bên 1 ly, 1 là màu đỏ thẫm của rượu, 1 là màu vàng nhạt...
“Hiểu Hiểu, em còn chưa gả cho anh, đã bắt đầu làm bà quản gia rồi.” Thích Thịnh Thiên cười nhìn cô, miệng móc lên, hiển rõ sự vui mừng.
Bà quản gia?
Vả lại còn quản anh ta?
Sao có thể!
“Thích Tổng, chúng ta nên ăn nhanh, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy!” Cô cầm dao nĩa lên quyết định lơ anh tiếp.
Chỉ có làm lơ anh, Thích Thịnh Thiên mới không được nước lấn tới cho rằng cô để ý đến anh!
Từ trong nhà hàng đi ra, Lâm Tri Hiểu rất muốn lái xe đi khỏi, nhưng lại bị Thích Thịnh Thiên nhét vào xe.
Được thôi! Nếu anh đã đón cô đến đây, thì cũng có nghĩa vụ đón cô về.
Nhưng đường này không giống đường về nhà cô!
“Thích Tổng, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi muốn về nhà.”
“Đi chơi với mấy bạn, đâu phải dẫn em đến nhà tôi, em kích động như thế chẳng lẽ muốn đến nhà tôi?” đôi mắt Thích Thịnh Thiên nhìn cô phát sáng.
Lâm Tri Hiểu lắc đầu, cô không thèm đến nhà anh!
Lần trước chính là ở nhà anh...
Thích Thịnh Thiên đi chơi với bạn, sao cô lại phải đi!
Cô có thể không đi không?
Đáp án là không thể!
Bị Thích Thịnh Thiên kéo vào 1 phòng bao cao cấp, bên trong có người cô quen biết, Mẫn Lệ!
“Thích Thịnh Thiên! Tình hình gì đây? Cậu lại tán thành công thư ký của anh Hạo!” Mẫn Lệ lớn tiếng hét, “Lại 1 người thoát FA”
Tội nghiệp anh ta từ năm ngoái trở đi cứ bị gia đình ép hôn, đến giờ cũng chưa gặp được người mình thích!
Lâm Tri Hiểu nghi ngờ nhìn Mẫn Lệ, gì mà tán thành công cô?
Chẳng lẽ anh không biết chuyện Trần Nhan?
Thôi, đàn ông với nhau, che giấu cho nhau chẳng phải là rất bình thường sao, cô xem trong ti vi đã thấy quen thuộc quá rồi!
“Lần trước nghe nói có 1 cô gái xinh đẹp đụng vào lòng anh, sao?” Thích Thịnh Thiên kéo Lâm Tri Hiểu ngồi xuống bên mình, bưng ly rượu để gần môi.
“Cái gì mà sao, tớ đưa cô ta đến bệnh viện rồi đi! Tớ là chính nhân quân tử, không giống cậu!” Mẫn Lệ cười đáp, nghiêng đầu nhìn Lâm Tri Hiểu, “Thư ký Lâm, cô chịu thiệt thòi rồi, cuối cùng cũng có người thu phục anh ta!’
“Mẫn thiếu, thật ra tôi và..” cô còn chưa nói xong, 1 ly trái cây đã dâng lên trước mặt cô.
“Tớ tốt như thế, thư ký Lâm thật có mắt như viên ngọc sáng.” Thích Thịnh Thiên cười nói 1 câu, ly trong tya đưa cho cô, “Em chẳng phải rất muốn uống sao?”
Cô bất lực đón lấy ly, thực ra rất muốn biết bao giờ có thể đi khỏi, với lại ở phòng này nam nữ đều nhìn cô ta, giống như cô ta là 1 con khỉ tỏng sở thú.
Thế là, cô cúi đầu, lặng lẽ uống nước ép.
Thích Thịnh Thiên và Mẫn Lệ trò chuyện, nhưng ánh mắt luôn hướng về cô, miệng cười, cười rất vui.
Những hoạt động giải trí của họ, Lâm Tri Hiểu không muốn tham gia, lúc trước cô và sếp lớn ra ngoài, cũng không ai dám làm khó cô, thực ra cô cũng không biết chơi lắm.
“Chơi bài không có vui, người tham gia không được nhiều, hay chơi trò kích thích hơn, cùng nhau chơi được không, cô Lâm có vấn đề không?”
Người đối diện nhìn cô, ly nước ép của cô đã hút đến thấy cả đáy ly, cô nghiêng đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, “Tôi có phải nên về rồi không?”