“Đi, nhanh chút.” Người đàn ông áo đen thấy người ngất rồi, nhanh chóng nhấc Bùi Nhiễm Nhiễm lên, ném vào trong xe, đạp ga, nhanh chóng rời Cảnh thị.
Mà Lâm Tri Hiểu bên kia, nghe tiếng tút tút đột nhiên truyền đến, ngây người. Nếu cô không nghe nhầm, lúc nãy, Nhiễm Nhiễm kêu….
Lòng cô hoảng loạn, tay chân rối loạn gọi lại,nhưng bên kia không ai nghe.
Bộ dạng tay chân rối loạn của Lâm Tri Hiểu bị Cảnh Thần Hạo thấy, tay tính mở xe dừng lại, nhíu mày, đi về hướng cô.
“Thư ký Lâm, cô đang làm gì?”
Lâm Tri Hiểu nghe tiếng Cảnh Thần Hạo, lòng hoảng, nhưng nghĩ đến Nhiễm Nhiễm, thời gian không đợi người, nhờ Cảnh tổng giúp có thể là cách tốt nhất!
“Cảnh tổng, Bùi Dĩ Hàn hình như xảy ra chuyện! Tôi vừa gọi cho cô ấy, không biết gặp chuyện gì, kêu lên 1 tiếng, sau đó điện thoại tắt đi…”
Lòng Cảnh Thần Hạo bị treo lên, mắt hiện lên tia hoảng loạn khó thấy, “Câu cuối cô ta nói với cô, là ở đâu?”
Lâm Tri Hiểu tính 1 chút, có chút không chắc nói: “Chắc là khoảng 100m trong tập đoàn Cảnh thị.
Cảnh Thần Hạo im lặng 1 tí, bình tĩnh dặn: “Đi lấy video từ camera giám sát Cảnh thị, gửi mail cho tôi, tốc độ nhanh lên.”
Lâm Tri Hiểu bình tĩnh lại không ít, sự lạnh lùng bình tĩnh của Cảnh Thần Hạo khiến cô cảm thấy có chỗ dựa, nhanh chóng chạy đến phòng giám sát Cảnh thị.
Cảnh Thần Hạo ngược lại lái xe khỏi hầm xe, dựa vào phạm vi của Lâm Tri Hiểu đưa từ từ tìm kiếm, cuối cùng, ở nơi cách hầm xe 50m, phát hiện điện thoại của Bùi Nhiễm Nhiễm.
Bị rớt đến tan nát, càng giống bị xe cán qua…
- ----------- --------------
Quay về xe, không quá lâu, anh nhận được video Lâm Tri Hiểu gửi, là video giám sát, vừa hay video quay được Bùi Nhiễm Nhiễm bị đánh thuốc mang đi, bị ép vào xe.
Chỉ là không may, bản số xe được quay rõ.
“Đáng chết!” Cảnh Thần Hạo mặt mày lạnh lùng, nới lỏng cà vạt, lấy điện thoại gọi: “Thịnh Thiên, giúp tôi tra bản số xe này, 5ph sau tôi muốn bị hành tung hiện tại của xe này.”
“5ph sau, cậu nghĩ tớ là máy tính à! Lão tử không làm được!”
Thích Thịnh Thiên không hài lòng tức giận, anh tưởng có thể về nhà hưởng thụ ôn hương noãn ngọc trong lòng, không ngờ đại boss lại đến bộc lột sức lao động.
Cảnh Thần Hạo lạnh mặt cắn răng: “Cho cậu 5ph, không tra được đi châu Phi dào giếng.”
“Có phải xảy ra chuyện gì không? Alo…” Tim bé bỏng của Thích Thịnh Thiên đập lệch 1 nhịp =))), muốn truy hỏi, điện thoại bị cúp rồi, anh bị dọa đến nhảy từ trên giường dậy, nhanh chóng mở máy tính làm việc.
Cảnh Thần Hạo dựa vào ghế, mệt mỏi ấn mi tâm. Có người dám đưa người đi trong địa bàn của anh…
Quả thật gan lớn bằng trời.
Tay anh vô thức để trên lồng ngực, tim đập đến lợi hại, loại cảm giác hoảng loạn này, so với với cảm giác không thấy Nhiễm Nhiễm 5 năm trước, chỉ có hơn không có kém.
…
Công trường bỏ hoang ở ngoại thành phía Tây.
Tay chân Bùi Nhiễm Nhiễm bị dây thừng trói lại, miệng nhét miếng vải. 2 người đàn ông kéo cô từ xe xuống, sau đó đưa vào công trường.
“Đại ca, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Tên áo đen nhỏ tuổi Lý Văn, theo đại ca Lý Hạo kéo Bùi Nhiễm Nhiễm vào phòng nhỏ bên trái, có chút không yên lòng.
Lý Hạo râu đầy mặt, cao to vạm vỡ, cùng với em trai Lý Văn hoàn toàn khác nhau.
Anh nhìn người phụ nữ dưới đất 1 cái, an ủi vỗ vai em trai, “Đợi chủ chúng ta đến, đừng hoảng.”
- ----------- --------------