Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn chưa bắt đầu chụp hình, liền nghe thấy tiếng ồn huyên náo, rất nhiều người ở tổ kịch đều chạy đến hướng bên đó.
ồn ào như vậy chắc là đã xảy ra chuyện to lớn rồi.
"Nhanh lên! Gọi bác sĩ! Xe cứu hộ!"
Trong sự hốt hoảng Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng nói như vậy, có người bị thương rồi sao?
Cô ta tò mò đi qua đó, bèn nhìn thấy Hòa Thảo bị khiêng lên giá cứu thương, âm thanh trong đám đông càng huyên náo hơn.
Vả lại có một chút âm thanh quen thuộc, cảm thấy giống Hòa Miêu.
Trong đám đông, Hòa Miêu cũng nhìn thấy cô, kinh ngạc đi đến gần cô.
"Bùi Nhiễm Nhiễm, cô giúp tôi với!"
"Bùi Nhiễm Nhiễm! tôi xin cô, đều là do cô hại tôi ra nông nổi này, làm sao mà cô có thể thấy chết không cứu!"
Hòa Miêu bị bảo an trong tổ kịch ngăn cản lại, cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích gì, nhìn thấy khuôn mặt bây giờ và lúc trước không giống nhau, không biết nói gì hơn.
Ân oán của hai người trước kia, cô nghĩ rằng đã giải quyết hết từ rất lâu rồi, bây giờ cô cũng không còn nghĩa vụ gì với cô ta nữa.
Nhìn thấy bộ dạng lúc nãy của Hòa Thảo, không biết Hòa Miêu vừa mới làm gì, Hòa Thảo lại được đưa vô bệnh viện.
Diệp Mạc Yên ngồi chỗ cũ nhìn hai người họ, ánh mắt nhìn lên người của Hòa Miêu, người phụ nữ đó......
Dường như có quan hệ chút ít với Bùi Nhiễm Nhiễm, thậm chí có chút sâu sắc trong quan hệ nữa.
Thú vị nhỉ!
Có ý nghĩa rồi!
Tuy rằng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà chụp hình thì vẫn phải tiếp tục, dù sao thì sau này cũng không đến đây nữa.
Sau khi chụp hình xong, trợ lý trước mặt cô ta đưa cho chai nước suối, cô ta nhận lấy và uống hai hớp nước, sau đó đặt xuống bàn lại, tiếp tục đến ống kính khác chụp.
Sau khi bọn họ đi không lâu, chai nước trên bàn bỗng nhiên bị một cánh tay cẩn thận tỉ mỉ lấy đi, biến mất rồi.
Bùi Nhiễm Nhiễm chụp hình kết thúc trong vòng nửa ngày, sau đó đi bệnh viện thăm Hòa Thảo.
Cô ta nằm trên giường bệnh đã khỏe tí rồi, chỉ là vì cô ta bị đụng vào cái trán, tạm thời không thể đóng phim nữa!!
Cần phải tịnh dưỡng một thời gian, chỉ vì như vậy, tiến độ của tổ kịch đã bị chậm trễ lại.
"Thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không biết rằng Hòa Miêu bỗng nhiên đến đây, cũng không biết rằng cô ta bỗng nhiên đẩy tôi, tôi nhất thời không để ý, nên bị như vậy." Hòa Thảo tỏ lòng xin lỗi nói.
"Không sao, chỉ cần nghỉ ngơi là được, cố gắng giữ gìn kẻo bị sẹo!" cô cũng không có lời nào hơn để an ủi cô ta, nán lại trong phòng bệnh chừng một lát, liền rời khỏi.
Buổi chiều cô ta liền quay về công ty tiếp tục làm việc, nhưng mà vẫn chưa chờ được Cảnh Thần Hạo trở về, lại chờ được mấy người cảnh sát tìm đến đây.
"Có phải là Bùi tiểu thư Bùi Nhiễm Nhiễm không?"
"Tôi là, cho hỏi các người có phải......" cô ta hình như không có phạm gì sai mà!
"Bây giờ đã xảy ra một vụ mưu sát, cô là một người tình nghi quan trọng, mời cô phối hợp với chúng tôi điều tra." Cô ta vẫn chưa phản ứng lại, liền bị họ lôi đi rồi.
"Mưu sát cái gì? Ai chết rồi?" cô ta cái gì cũng không biết, làm sao có thể giết ai được!
"Hòa Miêu." Sắc mặt vị cảnh sát không thây đổi nói.
Hòa Miêu chết rồi à?
Nhưng mà cũng không liên quan gì đến cô!
Hôm nay hành tung của cô ta đều được lắp kín, cô đã đi giết người tự lúc nào!
Cánh tay lạnh lẽo còng lấy hai tay cô, Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu đều nhìn thấy cô bị như vậy, đều bị sựng người.
"Đây là tình huống gì? Anh là cảnh sát nơi nào, sao lại bắt bậy!" Thích Thịnh Thiên cản trước mặt họ, "mau thả người ra đi!"
"Thích tổng, chúng tôi đều là theo lệnh làm việc thôi, nếu như Bùi Nhiễm Nhiễm không phải hung thủ, tự nhiên chúng tôi sẽ thả người." cảnh sát nói.
"Nhiễm Nhiễm, cậu sao thế?" Lâm Tri Hiểu quan tâm nhìn cô, không thể nào giết người được!
Nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn rồi, không thể nào Nhiễm lại đi giết người được!
"Tôi không sao, tôi không có giết người, các người yên tâm." Sắc mặt cô ta bình tĩnh hơn hai người họ nữa, cô ta chỉ là lo lắng bản thân không trở về kịp, hai cục cưng ở nhà sẽ lo lắng.
"Chị dâu, cô yên tâm, chắc chắn không sao đâu!" cho dù có thật sự bị phạm pháp, thì chắc chắn Cảnh gia sẽ được bảo vệ không thiếu sót một người.
"Ừm, tôi không lo lắng gì, hai người cũng đừng lo lắng quá." Cô ta cũng phải đi theo cảnh sát, nếu đã là hoài nghi, thì chắc chắn không định tội.
Cô ấy hoàn toàn có khả năng vô sự.
Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu vẫn đứng tại chỗ nhìn cô ta rời xa, hai người không ngừng đứng ngây người ra.
"Anh chết mất rồi!" Thích Thịnh Thiên nghiên đầu nhìn Lâm Tri Hiểu, "Hiểu Hiểu, anh Hạo nhất định sẽ giết chết anh mất!"
"Em cũng nghĩ như vậy, may mắn là vẫn chưa gả cho anh, không là em phải chịu góa chồng rồi." Lâm Tri Hiểu trân trọng gật đầu, gương mặt nhỏ đầy sự lo lắng.
"Lâm Tri Hiểu!"
"Hi hi, bây giờ em không nói anh có vấn đề gì, anh mau đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không anh thật sự chết chắc!" Lâm Tri Hiểu cảm thấy bây giờ vấn đề quan trọng là nên gọi điện thoại nói chuyện với Đại Boss.
Dự kiến là sắp trở về rồi!
"Tốt nhất là chờ ở công ty đi!" Thích Thịnh Thiên để lại một câu, bèn rời đi.
Sao lại xảy ra sự việc như thế, rốt cuộc là ai mà cả gan dám hãm hại vu oan lên người của chị dâu, thật không muốn sống mà?
......
Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe cảnh sát, nghe thấy tiếng còi hú lên, yên tịnh không nói gì, cũng không dò hỏi, mà lại đang suy xét.
Hôm nay cô ta vừa mới từ tổ kịch trở về, rồi lại đi bệnh viện, sau đó trực tiếp về Cảnh Thị, ở đâu có thời gian mà đi giết người, vả lại là Hào Miêu nữa chứ!
Hai vị cảnh sát bên cạnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Đến cảnh cục, bắt đầu ghi chép, trong căn phòng đơn độc, đối diện là một vị nữ cảnh sát nghiêm túc.
"Họ tên."
"Bùi Nhiễm Nhiễm."
"Hai giờ đến hai giờ rưỡi chiều hôm nay cô đã đi đâu?"
"Trên xe."
Lúc đó cô cũng mới từ bệnh viện trở ra, lại trên đường trở về Cảnh Thị.
"Có nhân chứng không?"
"Không, nhưng mà trên đường có camera quan sát, chắc chắn đã quay được." cho đến hôm nay cô ta cũng không biết tại sao Hòa Miêu lại chết nữa, thời gian đó có thể chứng minh cô ta không có mặt, chắc có thể được loại bỏ tình nghi chăng?
Bỗng nhiên, cửa phòng được mở ra, hai người đều nghiên đầu nhìn ra bên ngoài, bộ dạng thong thả của Tề Viễn Dương bước đến, tiếp theo là bộ trưởng và vài vị cai quản cấp cao đi theo sau.
Anh ta đến bên cạnh Bùi Nhiễm Nhiễm, cúi đầu nhìn cô ta, "cô thật sự chơi lớn đấy, chơi đến độ đem bản thân vào cục cảnh sát rồi này?"
"Tề tổng sao rảnh rỗi đến đây thế? Sao nhanh đến nổi đến thăm tù rồi thế?" cô vẫn chưa bị bắt giam mà! Cô ta đến có phải là quá nhanh không!
"He, cô thích ở đây lắm à, vậy thì cô cứ ở đây đi!" anh ta cố tình đến đây đưa cô đi, vậy mà cô lại nói vậy.
"Đương nhiên không muốn." cô ta trực tiếp đưng dậy, nhìn vị nữ cảnh sát đối diện, "tôi không có giết người, nên ở đây rất tốn thời gian, chi bằng đi tìm hung thủ chân chính kìa."
"Cô ta chết vì ngộ độc kali xyanua, chai nước suối bên cạnh có dấu vân tay của cô, cô nên giải thích như thế nào?" nữ cảnh sát cũng đứng dậy chất vấn.
Nhãn thần Bùi Nhiễm Nhiễm híp lại, rơi vào tình trạng suy xét, trên chai nước suối có dấu vân tay à?
Hôm nay cô ta chỉ là dùng chai nước suối uống qua một lần, lúc ở trong tổ kịch, chẳng lẽ là chai nước đó?
"Trên đó chỉ có dấu vân tay của tôi à?" chai nước đó là nhân viên công tác trong tổ kịch đưa cô uống mà, nếu như chỉ có dấu vân tay của cô ta thôi, chứng minh là cái chai đã bị lau qua rồi, hoặc là lúc người đó đưa cho cô, thì đã làm thao tác xử lý vân tay rồi.
"Còn có Hòa Miêu nữa, cho nên cô là người bị tình nghi nhiều nhất, không thể rời khỏi!"