Chắc là không phải do ghét hoặc ghê tởm mà do tiêu hóa không tốt.
Bùi Nhiễm Nhiễm sau khi tiếp tục nôn một lần nữa, cả người cô mệt mỏi, phải dựa vào tường mà đi.
“ Đi sang phòng bên cạnh.” Âu Dương Lập thấy cô bước ra, lạnh giọng nói.
Anh vừa nói rồi tiến lại phía cô, định bụng bế cô lên. Bùi Nhiễm Nhiễm chẳng buồn nhìn anh, chỉ liếc qua, “ Tôi tự đi được.”
“ Nhiễm Nhiễm, em mệt như vậy có tự đi được không?”
“ Được!” Dù chân cô có gãy cũng không muốn để anh bế.
Cô không thích, thậm chí là ghét điều này.
Lời lạnh lùng từ chối khiến đôi bàn tay giơ ra giữa chừng cứ như đóng băng ở đó. Anh đứng như trời trồng nhìn cô từng bước cách mình xa dần.
Cô bước rất chậm, từng bước từng bước nhỏ một, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn trong chăn, chỉ có đôi bàn tay trắng muốt thò ra ngoài để giữ cho chiếc chăn đừng rơi xuống.
Căn phòng bên cạnh là của Âu Dương Lập, cô không dại gì mà tới đó mà tiến thẳng đến căn phòng đối diện.
Cũng chẳng bận tâm Âu Dương Lập nghĩ gì, cô vừa vào trong đã đóng sập cửa lại.
“ Đừng có vào đây!”
Âu Dương Lập trân trân nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, bước chân đứng tại chỗ hồi lâu.
“ Nhiễm Nhiễm, lần sau đừng có tìm đến cái chết nữa! Cho dù Cảnh Thần Hạo có chết rồi em cũng vẫn phải sống chứ, như vậy em mới có cơ hội gặp lại con của em, lẽ nào trước khi nghĩ càn, em không nghĩ đến chúng nó sao?”
Anh biết chắc chắn cô chưa ngủ, cô nhất định sẽ nghe thấy những lời này.
“ Tốt nhất là em cố mà nghĩ cách cho bản thân mình tiếp nhận anh, dù sao cuộc sống sau này là của hai chúng ta, chỉ có anh luôn ở bên em thôi!”
Vẫn là sự thinh lặng.
Nhưng anh cũng đã quen dần với một Bùi Nhiễm Nhiễm như vậy.
Mấy ngày nay cô không hề chủ động tìm anh nói chuyện, trừ phi có mục đích.
Nghĩ đến chuyện cô tranh thủ lúc bảo vệ thay ca, liền xông vào bếp, anh lại nổi cơn bực tức vô cớ.
Bùi Nhiễm Nhiễm đã tới bên giường, kệ cho ngoài cánh cửa kia đang nói gì, cô mặc nhiên chẳng buồn nghe.
Dương Dương Noãn Noãn cô vẫn luôn nghĩ về chúng, nhớ từng ngày, từng phút. Nhưng cứ nhớ là cô được gặp lại hai đứa nhỏ sao?
Rõ là cô còn chẳng được gọi một cuộc điện thoại, anh ta sẽ hảo tâm để cho cô gặp con của cô?
Giọng nói ngoài cửa ngưng vọng vào, thay vào đó là tiếng bước chân rời đi. Cô ngả người nằm xuống giường.
Mọi sức lực sót lại trong cơ thể như bị rút trôi, bất lực.
Chuyện như vậy cô hy vọng bản thân không bao giờ còn phải trải qua lần nữa.
Quả nhiên những lúc quan trọng vẫn phải bảo toàn sức lực, nếu không nếu có bị anh ta đè lên giường muốn chống trả cũng chẳng còn sức.
Giờ cô cũng chẳng ngủ được, cô mông lung nhìn lên chiếc đèn ngủ đầu giường. Bóng đèn phát ra thứ ánh sáng ấm, cô bỗng nhiên ngồi dậy định tới nâng chiếc đèn lên mới phát hiện đến chút sức lực này cô cũng chẳng còn.
Nằm vật xuống giường, cô lại nhớ lại cảnh chiếc xe nổ tung, tim cô lại lần nữa đau quặn lên.
Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ chẳng mấy chốc.
Khi tỉnh dậy, đã là buổi sáng của ngày thứ hai.
Trong phòng không có dấu vết gì của người khác, hôm qua cô rửa ruột nên giờ không có gì trong bụng cả, tuy nhiên cũng chỉ được ăn cháo loãng.
Cô chậm rãi bước xuống giường, trở về căn phòng đối diện để rửa mặt đánh răng rồi thay một bộ quần áo, bước xuống lầu. Cô kỳ lạ khi thấy Âu Dương Lập lại không ở dưới phòng khách.
Thường thì mỗi lần cô bước xuống dưới phòng khách đều thấy anh ta ở đó.
Lần này lại không thấy đâu, cô bỗng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Nhưng ngay sau khi ăn sáng xong vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Âu Dương Lập, cô mới nhận ra một chuyện.
Âu Dương Lập hiện không ở trong biệt thự.
Cô đi đến cửa lớn của biệt thự, lập tức có bảo vệ tiến tới chặn cô lại, “ Ngoài trời ánh nắng dễ chịu như vậy, tôi muốn tới hoa viên đi dạo một lúc, các anh đi theo tôi còn sợ tôi chạy mất sao?”
“ Không được! Cô muốn tắm nắng thì tới ban công là được.”
“ Các anh đúng là quá cứng nhắc.” Bùi Nhiễm Nhiễm cạn lời nhìn họ, bảo vệ đúng là sinh vật máu lạnh.
Cô thật sự chỉ muốn ra ngoài đi dạo cho thư thả con người thôi, hơn nữa căn biệt thự này khá cách biệt, cho dù cô có đi dạo vài vòng cũng khó mà gặp được người nào đó.
Cô chậm rãi trở lên lầu, nằm ra ban công. Ánh nắng mùa xuân vẫn chưa nóng mà khá ấm áp dễ chịu.
Cô đang nghĩ vị bác sĩ hôm qua không biết có nhìn thấy thứ mà cô đưa cho hay không, hay là do Đường Sóc vẫn chưa thể tìm đến đây?
Hoặc là do chuyện của Cảnh Thần Hạo nên anh cũng không còn ở trong nước?
Vậy cô có thể tìm ai được đây?
Mẫn Lệ?
Chắc chắn anh cũng không còn ở đây, lẽ nào cô không còn cách nào khác hay sao?
Cô cúi đầu nhìn những tay bảo vệ dưới lầu, người nào người nấy mặt lạnh như tiền.
Lạnh tanh đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Cô da diết nhớ Cảnh Thần Hạo, cool như Dương Dương của cô lại cũng rất dễ thương. Ít nhất trong lòng cô, anh là như vậy.
Nhưng anh lại......
Đã không còn nữa.
Đột nhiên, phía dưới kéo rồ lên từng tiếng xe ầm ầm, từ trên xe là Âu Dương Lập bước xuống, sắc mặt không được dễ coi cho lắm.
Gương mặt lầm lì như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Bên ngoài kia có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô giả như không hề nhìn thấy anh, tiếp tục ngồi trên ghế, tiếng bước chân của Âu Dương Lập rất nhanh sau đó xuất hiện sau cô.
“ Nghe bảo em muốn đi hoa viên tản bộ?”
“ Bảo vệ của anh không cho phép, tôi cứ ở đây thôi! Mốc lên cũng được, kiểu gì chẳng có một ngày tôi chết ở nơi này vì buồn chán.”Cô thong dong nói, mặt làm vẻ bất cần.
“ Đi thôi, anh sẽ cùng đi với em!” Âu Dương Lập cúi người nhìn cô, sắc mặt cùng thái độ khi nãy như chưa từng có nơi anh.
“ Giờ tôi không muốn đi nữa, ít nhất tôi cũng còn một chút quyền tự do này chứ?” Cô cười nhạt, ánh mắt xoay qua, “ Trừ phi anh muốn một người tàn tật.”
“ Em muốn anh đánh gãy chân em?”
“ Nếu vậy anh sẽ mất đi khá nhiều niềm vui từ tôi đấy, quên nói cho anh biết, kỳ kinh của tôi đến rồi.” Cô không hề muốn chuyện ngày hôm qua tái diễn, lúc đó, cô thật sự sợ hãi.
Ánh mắt Âu Dương Lập tối xầm, dưới nắng vàng, sắc mặt cô khá lên đôi chút, bớt đi chút trắng bệch của tối qua.
Anh vẫn thích một Bùi Nhiễm Nhiễm như vậy hơn.
“ Thế em còn ở đây hóng gió?”
“ Kiến thức cơ bản của anh như có vấn đề thì phải, kỳ kinh thì không được hóng gió à?” Hay anh ta nghĩ có thể làm cô cảm động chỉ với những câu quan tâm đơn giản như vậy.
Cách nghĩ của anh ta đúng là nực cười.
“ Không phải, Nhiễm Nhiễm, anh chỉ đang lo cho cơ thể của em thôi.”
“ Tôi không sao, nếu anh để tôi ra ngoài tôi sẽ dễ chịu hơn.” Cô ngồi dậy, quay mặt đi không nhìn anh nữa, mà hướng ra xa xăm.
Ở đây chỉ có một con đường chính, nhìn ra xa cũng không thấy căn biệt thự nào khác, không có hàng xóm, không có ai cả. Khó mà trốn đi được.
Cô luôn hy vọng Cảnh Thần Hạo vẫn còn sống, nếu vậy nhất định anh sẽ nghĩ cách để tìm cô và giải cứu cô ra khỏi chốn ngục tù này.
Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể dựa vào bản thân.
“ Anh có muốn tôi và anh trở về như ngày xưa không?” Giọng nói dịu dàng của cô bỗng vang lên.
“ Nhiễm Nhiễm, em đồng ý rồi sao? Em đã nghĩ thông rồi phải không?” Âu Dương Lập liền lập tức xúc động, nhìn tấm lưng của cô, anh hận nỗi không thể lập tức tiến đến ôm lấy cô.
“ Nhưng giờ anh không còn là Âu Dương Lập của 6 năm trước nữa, Âu Dương Lập của 6 năm trước không bao giờ ép tôi làm gì tôi không muốn, càng không bắt nhốt tôi một mình ở đây.” Cô cười nhạt, chân đi vào đôi dép, chậm rãi đứng dậy, quay người lại nhìn anh, “ Nếu anh muốn chúng ta quay trở về như ngày xưa, ít nhất anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi.”