ở địa phương như nơi này, ngay cả Phù Cổ cũng không dám ra ngoài, nhưng cóc đất sét lui tới vô ngại, còn đào được Vạn Niên Ngọc thủ ô, Vũ La cười thầm trong lòng, nếu như cóc đất sét biết nghe lời giống như Phù Cổ, vậy mình có thể điều khiển nó tìm được bảo bối chôn dưới lớp cát vàng.
Rất nhanh đã trôi qua một khắc, lực lượng Tị Sát châu của Vũ La đã hao hết, hạt châu màu xanh sẫm hóa thành một đám bụi bay tung, Vũ La lập tức vận chuyển pháp môn Thực Phù, chỉ là làm như vậy, hắn không thể tiếp tục đào bới được nữa, thật sự không cam lòng.
Hắn đã đào được một cái hào sâu chừng chín trượng, lúc này đang khoanh chân ngồi dưới đáy hào, Nơi đây sát khí nồng đậm hơn xa bên bờ Ma Lạc Uyên, cho nên ngưng luyện linh phù sát khí cũng nhanh hơn.
Lần trước hắn mất thời gian một khắc mới có thể ngưng luyện được một đạo linh phù, lần này chỉ mất nửa khắc đã ngưng luyện được một đạo linh phù, Vũ La không ngừng nuốt lấy khí hung sát, ngưng luyện thành linh phù trong cơ thể, sau đó vứt vào trong Thiên Phủ Chi Quốc cất giữ.
Sau khi ngưng luyện được bốn đạo linh phù, bỗng nhiên Vũ La thoáng động trong lòng, không còn nuốt sát khí trên không nữa, mà nuốt sát khí dưới lòng đất.
Bên trong cát vàng cũng ẩn chứa sát khí vô tận, Vũ La hút xuống dưới, nhất thời hút vào một bụm cát vàng. Hắn ho khan sặc sụa kịch liệt, thóa mạ mấy tiếng, phun hết cát ra, ảo não vô cùng.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại tiếp tục, Lần này vô cùng cẩn thận, hơi thở thật dài, chậm chạp nuốt vào.
Quả nhiên hạt cát nhẹ nhàng di động, nhưng không tràn vào trong miệng của hắn giống như lần trước. Mặc dù tốc độ hấp thu như vậy sẽ chậm hơn một chút, nhưng mất một khắc cũng ngưng luyện được một đạo linh phù.
Hơn nữa Vũ La bất ngờ phát hiện ra, sau khi mặt cát bên dưới bị hắn hấp thu sát khí, tốc độ bổ sung sát khí xung quanh chậm đi rất nhiều. Mà khu vực không còn sát khí, nguyên hồn của hắn có thể xâm nhập vào trong thấy rõ những gì nằm bên dưới lớp cát.
Vũ La mừng rỡ, tiện tay phóng xuất Phù Cổ. Trong cát không còn sát khí, tự nhiên Phù Cổ không sợ hãi, nhanh chóng xuyên vào lòng cát, chìm xuống rất nhanh.
Vũ La vẫn ngồi dưới đáy hào tiếp tục hấp thu, Sau Phù Cổ lặn xuống quá sâu, lực hấp thu của Vũ La không đạt tới, hắn bèn vận dụng pháp quyết, thân thể từ từ chìm vào trong cát.
Sau khi hoàn thành rèn luyện thân thể ở cảnh giới Bảo Sơn, đã có thể nhịn ăn nhịn thở, Vũ La chìm sâu vào trong cát, không ăn không uống, không hô hấp, tự nhiên không thành vấn đề.
Vì cát xốp, cho nên Vũ La chỉ cần làm cho thân thể mình nặng thêm là có thể dần dần chìm xuống, đó cũng không phải là thuật Thổ độn trong Ngũ Hành độn thuật.
Vũ La cùng Phù Cổ vẫn duy trì khoảng cách ba mươi trượng, Vũ La chìm xuống một hơi sáu mươi trượng, nói cách khác lúc này Phù Cổ đang ở sâu dưới cát chừng chín mươi trượng cho tới một trăm trượng, Phù Cổ chợt phát hiện thứ gì đó kỳ lạ.
Xác thực mà nói hẳn là đầu tiên Vũ La phát hiện có chút dị thường, sau đó để cho Phù Cổ điều tra thử.
Lúc Vũ La nuốt lấy sát khí, phát hiện ra có một nơi sát khí đặc biệt nồng đậm, thậm chí còn nồng đậm hơn cả sát khí xung quanh các hài cốt khổng lồ, nhưng sát khí nơi này tụ mà không tán, bất kể Vũ La cố gắng vận chuyển pháp môn Thực Phù nuốt lấy, nhưng sát khí nồng đậm này vẫn an nhiên bất động.
Hắn phái Phù Cổ tới đó thăm dò, Phù Cổ chỉ tới gần được vài chục trượng bèn dừng lại, không dám đi tiếp, chẳng qua trong mối liên hệ thần bí giữa nó và Vũ La truyền lại từng hình ảnh kỳ lạ: trong một không gian tăm tối, từng tia điện quang màu Đỏ tím lóe lên dày đặc, giống như một cụm tinh vân trong tinh không xa xôi.
Vũ La lấy làm kỳ, điều khiển linh nguyên của mình xâm nhập xuống dưới.
Khi hắn tới được vị trí của Phù Cổ, cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, Mặc dù còn cách cụm tinh vân kia vài chục trượng, nhưng hạt cát xung quanh đã hóa thành một loại thạch anh kết tinh trong suốt, hơn nữa nhẹ nhàng chuyển động giống như gợn sóng.
Khí hung sát hùng mạnh như vậy có thể đọng lại mà không tan, ngoài vài chục trượng dần dần không cảm thấy.
nhưng một khi vượt qua ranh giới này, khí hung sát giống như hung thú hồng thủy, ào lên không cần biết đạo lý, Vũ La không hề nghi ngờ rằng chúng có thể phá tan tác hết thảy thành từng mảnh.
Trong luồng sáng màu Đỏ tím có hình dáng cụm tinh vân kia, thỉnh thoảng có một tia chớp hình rồng màu tím lóe lên, giăng mắc ngang dọc.
Trong lúc Vũ La còn đang kinh ngạc, một cỗ ý niệm hùng hậu mênh mông như biển truyền đến:
- Phát hiện Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?
Theo như mức độ thận trọng của Phong Thần Bảng, đạo Thiên Mệnh Thần Phù trước mặt này hết sức bất phàm, ngay cả Phong Thần Bảng hùng mạnh là vậy mà cũng không khỏi xử trí một cách thận trọng.
nhưng là Vũ La có gì phải sợ, hắn vốn là người đã chết qua một lần, may nhờ ông trời thương xót, cho hắn thêm một lần cơ hội, hắn càng hành động thoải mái hơn, Lúc này Vũ La không chút do dự hạ lệnh:
- Thu phục!
Đồng thời Vũ La buông lỏng toàn thân mình, để mặc cho Phong Thần Bảng điều khiển, không tiếc bất cứ giá nào.
Nhìn qua cũng biết đạo Thiên Mệnh Thần Phù này thuộc loại bất phàm, Vũ La chỉ cảm thấy toàn thân mình nhiệt huyết sôi trào. Trong lúc mơ màng, hắn lại nhớ tới khoảnh khắc mà mình thu phục Hạn Bạt Huyết Phần trong tiền kiếp, hắn cũng đã đập nồi dìm thuyền, không để ý tới sinh tử như hiện tại. Cuối cùng một lần mà thành công, thu phục được Hạn Bạt Huyết Phần, thành tựu nghiệp bá.
Lần này, cảnh tượng giống hệt như lần trước đã kích thích máu nóng trong lòng Vũ La. Hai tay hắn chậm rãi giang ra, tất cả Phù Bảo, ngọc túy bay ra lơ lửng trên không, cát vàng bị đầy ra cách thân thể mình ba trượng, xung quanh Vũ La là một mảng hư không.
Một đạo hào quang màu Đỏ máu chợt xuất hiện, Hạn Bạt Huyết Phần say ngủ đã lâu thình lình xuất hiện.
Vũ La giật mình kinh hãi, lực lượng của Hạn Bạt Huyết Phần nén mà không phát, chỉ vừa xuất hiện, cát vàng xung quanh lập tức bị đẩy lùi lại cách nó hàng chục trượng.
Vũ La vô cùng quen thuộc đạo phù văn trên lá thiên hạ đệ nhất hung phù này, từng đạo hào quang màu Đỏ máu chảy trên phù văn, Hạn Bạt Huyết Phần chậm rãi xoay tròn, từng tia điện quang màu Đỏ máu vờn quanh, giữa không trung, một hư ảnh thượng cổ Cương Thi Chân Thần Hạn Bạt chậm rãi xuất hiện.
Vũ La quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, Hạn Bạt Huyết Phần sống lại rồi sao?
Hơn nữa lúc trước Vũ La chưa từng kích phát được chân thân của Hạn Bạt Huyết Phần xuất hiện, cũng chỉ là một đạo hư ảnh Hạn Bạt. Cũng vì như vậy, Vũ La mới khẳng định rằng mình vẫn còn có thể thăng tiến, bởi vì Hạn Bạt Huyết Phần vẫn còn chưa đạt tới đỉnh phong. Chẳng qua hắn không thể ngờ rằng, Hạn Bạt Huyết Phần lại chết đi một cách âm thầm lặng lẽ như vậy.
Hôm nay, thấy Hạn Bạt Huyết Phần đột nhiên có lại sinh cơ, hơn nữa còn hùng mạnh hơn trước, Vũ La mừng như điên dại.
Hạn Bạt Huyết Phần vừa xuất hiện, Thiên Mệnh Thần Phù ẩn trong tinh vân màu Đỏ tím cũng không dám khinh thường. Nhất thời có chín đạo từ sắc điện long từ trong tinh vân xông ra, bảo vệ xung quanh tinh vân, không ngừng gào thét thị uy về phía Hạn Bạt Huyết Phần.
những đạo tinh quang màu Đỏ tím dần dần ngưng tụ lại, hóa thành một tấm bia khổng lồ cao gần ba mươi trượng giữa không trung.
Trên bia, từng đạo phù văn màu Đỏ tím ngưng tụ thành hình, Có đạo giống như Linh Quy, có đạo giống như Thái Phượng, có đạo giống như Toan nghê, có đạo giống như Cửu Vĩ Hồ...
Linh văn kỳ dị như vậy, đừng nói là thấy, Vũ La cũng chưa từng nghe qua. Ngay cả Nam Hoang Đế Quân cũng chưa nghe qua, có thể thấy rằng những đạo phù văn này hiếm thấy đến mức nào.
- Đây cũng là Thiên Mệnh Thần Phù ư?
Vũ La khẽ lẩm bẩm, tấm bia này lớn thật.
Bất quá nhớ lại những hài cốt khổng lồ phía trên mặT cát, Vũ La cũng cảm thấy bình thường. Nếu đây là Thiên Mệnh Thần Phù do những cự ma thượng cổ kia sử dụng, vậy Thiên Mệnh Thần Phù này có thể được coi là ‘nhỏ bé’.