Trong trận chiến giữa Hắc Nha và Phượng Hoàng khi trước, đương nhiên Hắc Nha giảo hoạt, nhưng cái mà Điểu Phượng Hoàng đề phòng chính là tổ hợp mười lăm đạo linh văn kia. Cũng không phải là có thể đối phó, chỉ là chuẩn bị tinh thần chạy trốn mà thôi. Hắc Nha dã có mười lăm đạo linh văn, Thần Điểu Phượng Hoàng bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ.
Sở dĩ Hắc Nha giở trò như vậy, bất quá chỉ vì muốn giết cho bằng được Phượng Hoàng, nhổ cỏ tận gốc mà thôi.
Mà trong hạt châu trước mặt Vũ La này, có được toàn bộ phương thức phối hợp của cả mười lăm đạo linh văn, e rằng “người ở trên” Thiên Ngoại cũng sẽ động lòng.
Vũ La cười lạnh, đầu tiên là dấu quyền kia, sau đó là hòn đảo hình ấn đá, thì ra là do bọn họ cố ý buông tay lưu lại, muốn chờ tới thời điểm dễ dàng hơn sẽ thu trở về. Nói rằng gây hại cho hậu thế, ắt phải hủy diệt gì đó chỉ là lừa gạt, không phải là bọn họ cũng thèm khát uy lực của bộ linh văn này sao?
Trong lòng Vũ La hiện tại đang đấu tranh dữ dội: Có nên thu hạt châu này không?
Dấu quyền rộng tám mươi dặm, một ấn đá khổng lồ có hình hòn đảo, hai thứ phong ấn hạt châu này. E rằng chỉ cần mình thoáng động, “người ở trên” Thiên Ngoại sẽ phát hiện. Trong lòng Vũ La đang tranh đấu không ngừng, tham niệm nảy sinh tràn lan.
Bỗng nhiên hắn bừng tỉnh ngộ, không khỏi mỉm cười tự nhủ: “Thì ra cũng là một đạo tâm ma.”
Lập tức Vũ La khoanh chân ngồi xuống, không bao giờ có bất kỳ hy vọng xa vời nào với hạt châu này nữa, chỉ quan sát chăm chú nó. Sau khi hạt châu vận chuyển được một trăm lẻ tám vòng tuần hoàn, Vũ La mới nhắm mắt lại, lặng lẽ nghiền ngẫm.
Thời gian trôi qua trong lúc không hay không biết.
Lúc Vũ La mở bừng mắt, mười lăm đạo linh văn lóe lên tuần tự trong mắt hắn.
Mặc dù bất quá chỉ là các loại phương thức phối hợp, cũng không biết rõ mỗi một phương thức phối hợp như vậy có tác dụng gì, nhưng hiểu biết của Vũ La hiện tại về bộ linh văn này đã vượt xa trước kia.
Sau này Vũ La có thể chậm rãi thử nghiệm xem mỗi một phương thức phối hợp như vậy có tác dụng gì. Phương thức phối hợp mà Hắc Nha kia từng sử dụng, hắn đã biết.
Bất quá lần này, Vũ La có chút kỳ quái: Dường như còn có thiếu sót chút gì...
Lúc hắn chỉ biết mười bốn đạo linh văn, hắn từng cảm thấy bộ linh văn này đã hết sức hoàn mỹ, không thể cho thêm linh văn vào được nữa. Nhưng lúc này hắn đã biết được mười lăm đạo linh văn, lại cảm thấy rằng mười lăm đạo linh văn vẫn chưa phải là hoàn mỹ nhất.
Đây chính là chênh lệch về nhãn giới.
Nhưng rốt cục còn thiếu cái gì, hắn cũng không biết.
Từ lão ma đầu dưới Ly Nhân Uyên cho đến Hắc Nha khổng lồ nơi Đông Thổ, dường như đều biểu thị rằng bộ Phượng Nhãn Thần Văn là một loại lực lượng tà ác nhất trên thế giới này.
Vũ La đứng dậy, nhìn hạt châu kia một chút, bỗng nhiên cau mày lẩm bẩm:
- Vì sao có vẻ quen thuộc như vậy?
Lúc trước lực chú ý của hắn đều tập trung vào mười lăm đạo Phượng Nhãn Thần Văn, hiện tại đã thuộc lòng tất cả biến hóa của Phượng Nhãn Thần Văn, mới chú ý tới hạt châu này.
Hạt châu có hình như hạt táo, lơ lửng bất động. Vũ La nhìn một lúc, thình lình vỗ trán: Chẳng lẽ đây là hạt châu khảm trên bảo kiếm của Cừu Thiên Long?
Cừu Thiên Long nghênh ngang tiến vào Tháp Sơn đảo, cưỡi Lôi Thú, đeo bảo kiếm, quả thật là uy phong lẫm lẫm. Nhưng giữa phần che tay của bảo kiếm này lại có một vết lõm. Trong lúc vô tình Vũ La nhìn qua, còn nhớ rõ vết lõm kia có hình hạt táo.
Bất quá trên đời này có rất nhiều hạt châu hình hạt táo, cũng chưa chắc là hạt châu này.
Với thân phận của Cừu Thiên Long như vậy, lại sử dụng một thanh bảo kiếm tàn khuyết, chứng tỏ lai lịch bảo kiếm này nhất định bất phàm. Nhưng rốt cục nó có lai lịch thế nào, Vũ La cũng không muốn quan tâm.
Nhìn hạt châu trước mắt, hiện tại trong lòng Vũ La không hề có chút tham niệm.
Tham niệm cũng chính là tâm ma, nhìn qua dường như hết sức mê người, nhưng nếu hắn thật sự lấy hạt châu này, e rằng ngày mai sẽ cố người đánh tới Tháp Sơn đảo. Cho dù hợp lại tất cả Tu Chân Giới Trung Châu cũng không phải là đối thủ của người đó. Người này thừa sức giết chết Vũ La ngay tại chỗ, thân tử đạo tiêu, còn đâu mà tiến lên Đại Đạo, siêu thoát thế giới?
Vũ La khẽ mỉm cười, có thể có được đạo linh văn thứ mười lăm, hắn đã hết sức hài lòng.
Trong lòng hắn đang nhắm tới Hắc Nha khổng lồ ở Đông Thổ. Súc sinh kia lấy được Phượng Nhãn Thần Văn từ đâu? Hiện tại hắn cũng không sợ mười lăm đạo linh văn của Hắc Nha, lần sau đi Đông Thổ, không ngại tìm cơ hội thu thập Hắc Nha khổng lồ kia, để xem có thu hoạch được gì từ nó hay không.
Suy nghĩ này của hắn không hề giữ bí mật, lập tức bị Địa Hỏa Kim Kỳ Lân phát hiện. Lão nhân gia lập tức lên tiếng reo hò:
- Giết Hắc Nha, chúng ta phải ăn quạ nướng!
Vũ La dở khóc dở cười:
- Chẳng lẽ lão nhân gia ngài thương nhớ yêu đan của người ta?
- Không có, quạ nướng ăn rất ngon...
Rõ ràng có kẻ chột dạ.
Đang lúc này, một thanh âm trầm thấp khác vang lên trong đầu Vũ La:
- Nếu ngươi thật sự giết được tên phản thần kia, ta có thể chỉ cho ngươi sào huyệt của nó, có lẽ sẽ giúp cho ngươi có chút thu hoạch...
Vũ La còn đang sững sờ, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhanh nhẹn phản ứng trước, cười ha hả:
- Rốt cục con chim nhỏ này cũng chịu lên tiếng nói chuyện rồi sao?
Phượng Hoàng còn có chút suy yếu, nhưng ngạo khí không hề giảm sút:
- Mạt phẩm Kỳ Lân, cũng dám ngông cuồng!
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tức tối kêu to:
- Giỏi cho con chim nhỏ này, phải chăng ngươi chán sống rồi, có biết thứ tự đến trước đến sau không? Có biết rằng tôn trọng tiền bối chính là pháp tắc của Thần Thú hay không? Ngươi ra ngoài đi, Kỳ Lân gia gia sẽ đại chiến với ngươi ba trăm hiệp, dạy cho ngươi biết đạo làm thú!
Phượng Hoàng không thèm để ý tới nó, chỉ nói với Vũ La một câu:
- Hãy nhớ lời ta.
Sau đó im lặng không nói gì nữa.
Vũ La cười thầm, mặc dù Phượng Hoàng kiêu ngạo nhưng không ngốc, thương thế Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã hồi phục rất nhiều, mặc dù là Kỳ Lân có phẩm cấp thấp nhất, nhưng Phượng Hoàng hiện tại đang trọng thương không thể nào đối phó.
Vũ La không để ý tới Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đang dương dương đắc ý, nhìn xung quanh nói:
- Cũng nên cho bọn họ yên nghỉ...
Những tượng sắt này chính là các bậc tiền bối, Vũ La kính phục quyết tâm và nghị lực của bọn họ, cho nên động thủ đào những hố sâu bên cạnh bọn họ, sau đó vận chuyển những pho tượng sắt này cho xuống hố, coi như mai táng cho họ.
Đến khi di chuyển tượng sắt vị tiền bối cuối cùng ở sát bên đài đá, Vũ La vừa khẽ nhích, chợt nghe một tiếng keng vang lên, có một vật gì đó rơi xuống.
Cỗ lực lượng năm xưa vô cùng kinh khủng, chỉ trong thoáng chốc đã biến các tu sĩ trở thành tượng sắt, ngay cả y phục, pháp bảo trên người đều dính liền thành một thể. Ngay cả bảo kiếm trong tay những vị tiền bối khác, nhìn qua cũng biết bất phàm, nhưng cũng thành một phần tượng sắt.
Trên người vị tiền bối này có thể có được vật gì?
Vũ La cúi đầu nhìn, chỉ thấy dưới chân vị tiền bối kia có một tấm thuẫn chỉ to bằng bàn tay. Thuẫn này có màu xám, trong những hoa văn còn lưu lại chút ít nước sơn, lộ ra vẻ hết sức cổ xưa.
Thông thường thuẫn đều được khắc hoa văn hình mai rùa, để lộ vẻ chắc chắn, nhìn hoa văn trên thuẫn này là những chiếc lông vũ xếp thành hàng ngay ngắn. Tụy rằng bề ngoài thuẫn này vô cùng cũ kỹ, nhưng hoa văn của nó vô cùng tinh xảo, nhìn giống như lưng của một con chim nào đó.
Vũ La nhặt tấm thuẫn này lên, cũng cảm thấy lưu luyến không nỡ rời
Trên những hoa văn hình lông vũ kia đều có một đạo linh văn vô cùng thâm ảo. Nhìn qua hơi giống như linh văn Thần Thú, nhưng vẫn có điểm khác với linh văn Thần Thú.