- Nếu như ta nhìn không lầm khối thân thể này chính là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù Cổ xưa Thánh Chủ Vô Song, sau khi vỡ nát thai nghén mà thành.
- Thánh Chủ Vô Song?
Vũ La cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua về đạo Thiên Mệnh Thần Phù này.
- Ngươi còn nhớ Thần Văn Tỉnh dưới đáy Long Vĩ hồ kia không?
Vũ La đương nhiên nhớ được, khi đó nhìn thấy Thần Văn Tỉnh, chính là một đạo ý niệm của Lam Điệp ấn ký cho hắn biết sự tồn tại của Thái Cổ Ma Long.
- Thần Văn Tỉnh kia tổng cộng có mười ba cái, mỗi cái có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù Cổ xưa. Dựa vào mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp nhất này, phối hợp với Thái cố Hà Đồ phía sau Thái cổ Hà Đồ đại lục, rốt cuộc mới phong ấn được Thái Cố Ma Long. Thánh Chủ Vô Song này chính là một trong mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp nhất kia.
- Năm đó Thái cổ Hà Đồ đại lục vỡ nát, mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù và Thái cổ Ma Long cùng vỡ nát, chỉ sợ đạo Thánh Chủ Vô Song này chính là một mảnh vỡ của Thiên Mệnh Thần Phù, khi đó đã rơi vào trong Nhược Lô Ngục, Nhược Lô Ngục còn gọi là Thánh Điện.
Còn lại bản thân Vũ La cũng có thể đoán được:
- Cho dù là một mảnh vỡ cũng vô cùng trân quý, không phải thiên địa thần vật bình thường có thể so sánh được. Mảnh vỡ này ở trong Nhược Lô Ngục mấy vạn năm, đã thành hình người. Chẳng qua dù sao cũng chỉ là một mảnh vỡ, linh thức cũng chưa mở ra toàn bộ, còn có chút đần độn, kết quả đã tiện nghi cho ta.
Lam Điệp Tiên Tôn nói:
- Ta đoán chừng cũng không sai biệt lắm, cho dù là không đúng toàn bộ, nhưng cũng không sai bao nhiêu.
Thánh Chủ Vô Song vô cùng trân quý, hơn nữa đã trấn áp Thái cổ Ma Long, trời sinh có sự kháng cự đối với ma khí, Vũ La đoạt xá trùng sinh cũng không có cách nào tu luyện Ma công.
Mà mảnh vỡ này đã lưu lại không ít công năng của Thánh Chủ Vô Song, một trong số đó chính là nuôi dưỡng săn sóc nguyên hồn.
Nguyên hồn của Vũ La, trên thực tế đã sớm vượt qua Tiên hồn trong lúc không hay không biết, đã đạt tới cùng một tiêu chuẩn cấp bậc với Lam Điệp Tiên Tôn: Thần hồn.
Thần hồn của Lam Điệp Tiên Tôn hôm nay tàn khuyết không đầy đủ, căn bản không cách nào chiến thắng Thần hồn của Vũ La, tự nhiên cũng không cách nào đoạt xá trùng sinh.
Vũ La nói:
- Ngươi nói những điều này với ta, là muốn ta giúp ngươi tìm một khối thân thể?
- Điều này còn phải nói?
Vũ La trầm ngâm không nói, Lam Điệp Tiên Tôn ngược lại rất sảng khoái nói:
- Ngươi yên tâm, ích lợi của ngươi sẽ không ít.
Vũ La cười ha hả:
- Quả nhiên giao tiếp với người thông minh thật dễ dàng.
Hắn vỗ tay nói:
- Việc này để nói sau, ngươi trước tiên trả lời ta mấy vấn đề.
Lam Điệp Tiên Tôn hôm nay ăn nhờ ở đậu, nhưng gặp sóng lớn vẫn không sợ hãi, không có chút cảm giác suy sụp tinh thần:
- Ngươi nói đi.
- Động Động và hai con rùa rốt cuộc là Thần Thú gì?
- Nghiêm khắc mà nói, chúng nó là cùng một loại...
Vũ La sửng sốt, “cùng một loại” này khác biệt cũng quá lớn đi.
- Năm đó một đám lão gia hỏa trong Thánh Điện nhàn rỗi đến buồn chán, đã tập hợp ưu điểm của tất cả các Thần Thú đào tạo ra một loại Thần Thú chí cao vô thượng. Tinh thú của thế giới này ngày nay chính là thất bại phẩm của thực nghiệm này. Mà hai con rùa, là hai thí nghiệm phẩm thành công sớm nhất. Chẳng qua trong cơ thể của bọn chúng chỉ tập hợp huyết mạch của Thần Thú đỉnh cấp trong đó, mà Động Động là thí nghiệm phẩm thành công cuối cùng, nó đã tập trung huyết mạch của toàn bộ chín loại Thần Thú cao cấp nhất.
Vũ La đã hiểu được, thảo nào hai con rùa và Động Động thân mật như vậy, hơn nữa vừa thấy mặt đã cam tâm làm tiểu đệ.
Về phần hai con rùa làm thế nào lại xuất hiện ở không gian vỡ nát trong thế giới dưới lòng đất, niên đại quá lâu rồi, chỉ sợ không ai có thể nói được rõ ràng.
Thái cổ Hà Đồ đại lục và Thánh Điện, đều là chuyện của vũ trụ thời kỳ trước.
Vũ La suy nghĩ một chút, bàn tay vừa lật, lấy ra khối Thần Huyết Thạch cực lớn kia:
- Cái này rốt cuộc là thứ gì?
Con ma nhãn trong Thần Huyết Thạch, thủy chung làm cho Vũ La cảm thấy trong lòng không nỡ.
Trên thực tế hắn cũng không ôm nhiều hy vọng Lam Điệp Tiên Tôn cũng nhận ra được vật này, dù sao đi nữa Tinh Hải này cũng ấn giấu quá nhiều bí mật. Lại không ngờ răng Lam Điệp Tiên Tôn rất thẳng thắn nói:
- Đây là một con ma nhãn của Thái cổ Ma Long, Vũ La bị dọa giật mình:
- Cái gì?
Thái Cổ Ma Long kinh khủng tới mức nào? Phải dùng mười ba đạo Thiên Mệnh Thần Phù cao cấp nhất và cả một tòa đại lục để phong ấn!
Vũ La biết ma nhãn này nhất định không tầm thường, lại không nghĩ đến không ngờ lai lịch lớn như vậy.
- Không ngờ là ma nhãn của Thái cổ Ma Long, thế nhưng, thế nhưng vì sao thứ này lại chạy đến bên trong Thần Huyết Thạch?
- Ngươi cho là Thần Huyết Thạch hình thành như thế nào? Chỉ có tiên huyết của Thái cổ Ma Long mới có thể hình thành Thần Huyết Thạch. Khi đó một lần hủy diệt vũ trụ, Thái Cổ Hà Đồ đại lục vỡ nát, Thái cổ Ma Long ngã xuống, tiên huyết và các bộ phận của thân thể rải rác ở trong vũ trụ mới, vận khí của ngươi thực sự không tồi, không ngờ chiếm được một khối lớn như vậy, còn có một con ma nhãn.
Vũ La càng thêm kiêng kị đối với con ma nhãn này, vội vàng thu lại.
- Một vấn đề cuối cùng, rốt cục vì sao ngươi ngã xuống?
Lam Điệp Tiên Tôn trầm mặc một chút, cũng không nguyện ý nhớ lại chuyện này. Một lát sau, mới nói rất ngắn gọn:
- Đơn giản mà nói, ta chết ở dưới trảo của Thái cổ Ma Long.
Vũ La sửng sốt:
- Thế nhưng Thái cổ Ma Long không phải đã...
- Thái cổ Ma Long đã chết rồi, ta đi tới nơi chôn xương của Thái cổ Ma Long, thân thể của nó, đại bộ phận đều chôn ở một chỗ, ta chính là ngã xuống ở chỗ đó.
- Rốt cuộc là nơi nào?
Vũ La hiếu kỳ truy hỏi, lần này Lam Điệp Tiên Tôn lại triệt để trầm mặc, cũng không chịu trả lời nữa.
Nói chuyện một phen với Lam Điệp Tiên Tôn, Vũ La thu hoạch cực lớn. Các loại nghi vấn trong lòng gần như đều được cởi bỏ, chỉ là hắn càng thêm hiếu kỳ đối với nơi chôn xương của Thái cổ Ma Long. Sự tồn tại của vũ trụ trước đã chết đi mấy chục vạn năm, chỉ là nơi chôn xương đã có thể làm cho Lam Điệp Tiên Tôn ngã xuống, khi Thái cổ Ma Long này còn sống phải đáng sợ cỡ nào?
Sau khi Lam Điệp Tiên Tôn trầm mặc, Vũ La lại ở trong mật thất nhịn bảy ngày, lúc này mới vô cùng cẩn thận triệt hồi thần văn phong ấn, lén lén lút lút đi ra.
Vừa mới thò đầu ra đã nghe thấy bên cạnh có thanh âm nói:
- Yên tâm đi, lão nhân gia hắn đã trở về rồi.
Lương Mạt Vũ ngồi ngay ngắn một bên, quả nhiên rất hiểu Vũ La, chuyên đợi ở nơi này. Vũ La vô cùng vui mừng, xoẹt một cái đi ra, thở phào một hơi thật dài:
- Tốt lắm tốt lắm. Chuyển cáo cho lão gia tử nhà ngươi, xin hắn sau này ngàn vạn lần đừng tới.
Hai người đứng dậy đi ra, đi tới bên ngoài sắc mặt của Vũ La liền biến đổi:
- Vì sao trong cung điện của ta dường như gặp phải cướp sạch?
Lương Mạt Vũ bất đắc dĩ nói:
- Ta đáp ứng lão gia tử coi trọng cái gì thì tùy tiện lấy, bằng không hắn làm sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy đã trở về rồi?
Vũ La ngạc nhiên, nhưng vừa mới nghĩ đến sự “đáng sợ” của Lương Phu Tử, lắc đầu than thở một tiếng:
- Ôi, như vậy cũng tốt...
Khi Vũ La tránh né Lương Phu Tử, Hiền Tài Yến của Lương Thính Băng cũng náo nhiệt mở màn. Chẳng qua lần này, toàn bộ Tiên giới đều đang nghị luận, Hiền Tài Yến không có Vũ La rốt cuộc còn có mấy phần chất lượng?
Lương Phu Tử vội vội vàng vàng chạy về, phần nhiều cũng là bởi vì hắn đã đáp ứng nữ nhi, phải “giáo dục” ba người đứng đầu trong các hiền tài.
Sau khi Hiền Tài Yến kết thúc, những “hiền tài” dược Lương Thính Băng mời kia đã không còn gặp qua nàng nữa. Điều này làm, cho mấy người Lý Bình Lang, Ô Hoài âm thầm ngưỡng mộ nàng vô cùng mất mát.