Sở dĩ phù sư có địa vị cao cả, đây chính là nguyên nhân.
Lần này bốn người bôn ba trong vùng tuyết mênh mông hết hai ngày. Thình lình đạo linh phù giữa không trung run lên một cái, Vũ La sững sờ, Vu Thiên Thọ bên cạnh có chút hả hê nhìn Hướng Cuồng Ngôn. Thể diện của Nam Hoang đệ nhất phù sư có vấn đề rồi, làm ra vẻ hùng hổ phóng xuất linh phù, không ngờ rằng mới chịu được hai ngày đã không được...
- Không đúng...
Hướng Cuồng Ngôn cau mày, rốt cục Vu Thiên Thọ cũng bắt được cơ hội:
- Không được là không được, lão cũng là người có thân phận, ngay cả đường đường chính chính thừa nhận cũng không làm được, thật sự làm cho người ta thất vọng.
Hướng Cuồng Ngôn đỏ mặt lên, đang định phân trần, thình lình một trận cuồng phong không biết từ đâu thổi tới nổi lên cuồng bạo.
- Vù...
Trên đồng tuyết xung quanh bốn người, mặt tuyết bị lột đi một lớp dày ba tấc. Ba người Lư Niệm Vũ hự lên một tiếng, linh phù của Hướng Cuồng Ngôn rơi phịch xuống đất.
- Đây là quái phong gì vậy?
Vũ La thầm nghĩ trong lòng: Đây là cương phong...
Không sai, cỗ quái phong thần bí vừa rồi chính là cương phong của thế giới thần bí. Cũng may thực lực của ba người hết sức hùng mạnh, bằng không vừa rồi bị cương phong thổi qua, nhất định nứt nẻ da thịt, trở thành một người máu.
Mặc dù không có chân chính bị thương, nhưng cả ba cũng không dễ chịu gì. Quan trọng là từ trước tới nay ba người chưa bao giờ gặp qua quái phong như vậy, trong lòng cũng cảm thấy kinh nghi bất định.
Dường như Vũ La cảm giác được chuyện gì, chợt ngẩng đầu lên.
Trên trời về phía Bắc, thình lình xuất hiện một mảng hào quang màu lam vô cùng diễm lệ, phạm vi của nó rất rộng, bao trùm hơn phân nửa Bắc Cương.
- Là vật gì?
Ba người kia cũng phát hiện. Hướng Cuồng Ngôn tức giận nói:
- Có lực lượng gì đó rất hùng mạnh quấy nhiễu linh phù của ta.
Vu Thiên Thọ bĩu môi một cái, Hướng Cuồng Ngôn nổi giận, chuẩn bị dạy dỗ Vu Thiên Thọ một phen, nhưng bị Lư Niệm Vũ ngăn lại:
- Cũng là người mình, cần gì làm vậy. Nơi này chính là Bắc Cương, nguy hiểm chỗ nào cũng có, nếu hai lão cảm thấy linh lực dùng không hết, lúc gặp phải nguy hiểm cứ việc chủ động xông lên trước là ổn.
Hướng Cuồng Ngôn hung hăng trợn mắt nhìn Vu Thiên Thọ một cái, với miệng lưỡi của lão, tự nhiên định thóa mạ vài câu. Nhưng không khí xung quanh thình lình dao động một trận, dường như có lực lượng gì đó hết sức hùng mạnh ở ngoài xa giáng xuống. Dao động này kéo dài không ngừng, truyền đến hết đợt này tới đợt khác, giống như thân trong biển cả, gợn sóng không ngừng.
Dao động kia truyền đến ba lần liên tiếp, sau đó mới có một tràng tiếng sấm đùng đoàng theo đó vang lên. Tiếng sấm trầm đục, nhưng mang theo dao động kỳ dị, ngay cả mặt đất cũng cộng hưởng theo cỗ dao động này. Bốn người cảm thấy mặt đất dưới chân trồi sụt không ngừng, tai nghe tiếng sấm kia, lồng ngực khó chịu vô cùng, dường như muốn nổ tung.
- Ngồi xuống vận công đối kháng!
Hướng Cuồng Ngôn quát to một tiếng, bốn người cùng nhau khoanh chân ngồi xuống, mạnh ai nấy vô cùng công pháp của riêng mình, chậm rãi điều tức.
Vũ La vừa bắt đầu vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, chợt cảm thấy có chút khác thường.
Trong huyết sắc cự tháp, Linh Long còn đang ngủ say, nhưng hít ra thở vào phối hợp hòa nhịp với tiếng sấm cuồn cuộn kia. Theo tiếng sấm, từng đạo hào quang màu đỏ máu từ trong huyết sắc cự tháp bắn ra bên ngoài. Sau đó những đạo hào quang này hội tụ lại bên ngoài huyết sắc cự tháp, biến thành một lớp sương mù màu đỏ máu dày đặc.
Làn sương này cũng phập phồng đều nhịp với hô hấp của Linh Long cùng tiếng sấm kia.
Long giới bên ngoài lúc này đã khuếch trương đến phạm vi hơn một ngàn dặm. Lúc trước hòn đá màu đỏ máu thần bí kia vỡ tan, rải huyết quang đầy khắp Long Giới, vốn tốc độ gia tăng huyết quang đã chậm lại, nhưng hiện tại làn sương mù kia xuất hiện, Long Giới nhanh chóng khuếch trương ra ngoài, hơn nữa phạm vi khuếch trương đều bị một mảng màu đỏ máu nồng đậm bao phủ.
Huyết quang qua đi lại có kim quang rửa sạch, cả Long Giới trở nên sáng chói.
Cũng không biết qua bao lâu, phạm vi Long Giới đã bao trùm cả Minh Đường Cung, huyết quang kia bay lên không, bao phủ cả bầu trời. Trên không toàn là màu đỏ, dưới mặt đất toàn là ánh vàng, gió nổi mây phun, Lôi Điện sinh ra, cả Minh Đường Cung đang thay đổi rất lớn.
Tiếng sấm cuối cùng truyền đến, huyết sắc cự tháp nháy mắt thu tất cả sương mù màu đỏ máu vào, nhưng ngay sau đó tựa hồ còn chưa đủ, huyết quang đầy trời hạ xuống, tất cả chui vào trong huyết sắc cự tháp.
Sau đó là một hồi yên tĩnh ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc này, trong cả Long Giới không có chút khí tức nào, dường như Linh Long chưa từng tồn tại.
Vũ La hơi hoảng hốt, lúc này trong huyết sắc cự tháp vang lên một tiếng long ngâm kiêu ngạo. Ngay sau đó cửa chính huyết sắc cự tháp mở rộng, một ngân long cường tráng bay lên, bất quá hai mắt ngân long đã hóa sắc vàng.
Trong Long Giới tiên nhạc trỗi lên, trăm hoa nở rộ, mùi thơm bát ngát.
Vũ La như có cảm ngộ trong lòng, một cỗ linh khí tinh thuần như ngọc từ cuối xương sống chạy thẳng lên trên, xông vào Thiên Linh Cái, cuối cùng hội tụ vào Cửu Cung.
Trong đầu Vũ La liên tục vang lên chín tiếng sấm. Hắn mở bừng mắt, trong mắt hắn sáng lên một vòng sáng màu vàng chói. Bắt đầu từ giờ phút này, Vũ La chính thức bước qua cảnh giới Cửu Cung, tấn thăng Đạo Cảnh.
Ở cảnh giới Đạo Cảnh, Cửu Long Thôn Nhật cũng có bốn cảnh giới: Long Nguyên, Long Kiển, Long Đan, Long Hồn, đối ứng với bốn cảnh giới Đạo Cảnh là Dưỡng Nguyên, Đan Thai, Đan Thành, Đan Đằng.
Hiện tại Vũ La đã bước vào cảnh giới Long Nguyên sơ cấp.
Cảnh giới Long Nguyên vô cùng quan trọng với Cửu Long Thôn Nhật. Đến cảnh giới này, uy lực của bộ Tiên quyết này mới chính thức hiển lộ.
Có thể nói cảnh giới Long Nguyên là một cột mốc, là tiên hay phàm, là do cảnh giới này quyết định.
Cảnh giới Long Nguyên sơ cấp chậm rãi chuyển hóa một thân linh nguyên thành Long Nguyên. Chất lượng linh nguyên càng tốt, sau khi chuyển hóa sẽ có hiệu quả càng mạnh, quyết định trực tiếp tới thành tựu cuối cùng trong tương lai, Vũ La không dám khinh thường chút nào.
Bên cạnh, ba người Hướng Cuồng Ngôn cũng đã ngưng vận công. Tiếng sấm trên trời cũng đã ngừng lại, cả mặt đất yên tĩnh lại. Nhưng trên bầu trời phía Bắc, mảng hào quang màu lam kia càng ngày càng trở nên nồng đậm.
- Lục thúc, xảy ra chuyện gì vậy?
Lâu thuyền run rẩy kịch liệt, Thiền cô nương biến sắc hỏi.
Mọi người trên thuyền trở nên náo loạn, Tằng Tất Phàm quát to một tiếng chói tai:
- Bình tĩnh!
Thanh âm y theo một đạo dao động hùng mạnh lan tràn khắp cả lâu thuyền, đám thủ hạ lúc này mới bình tĩnh lại.
Có người đi tới sát mép lâu thuyền nhìn xuống dưới, chỉ thấy bên dưới lâu thuyền khổng lồ xuất hiện khe nứt mơ hồ. Không phải là khe nứt trên mặt tuyết, mà là khe nứt không gian đáng sợ hơn vô số lần.
Thấy những khe nứt không gian kia không ngừng khuếch trương, ai nấy sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch.
Tằng Tất Phàm không để ý tới ba người Thiền cô nương nữa, thân hình y nhoáng lên một cái lập tức biến mất. Nháy mắt vóc người cao lớn của y đã xuất hiện trên mũi thuyền. Ánh mắt y vốn hết sức ôn hòa, hiện tại tinh quang bắn ra bốn phía, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên trên, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn khe nứt không gian bên dưới lâu thuyền.
Cuối cùng y nghiến răng một cái thật mạnh:
- Khai thuyền, phá toái hư không, chúng ta rút lui!
Mọi người phát ra một tiếng hoan hô, nhanh chóng tản đi, mạnh ai tìm tới vị trí của mình. Rất nhanh tất cả mọi người đã chui vào trong thân thuyền, trên boong thuyền rộng lớn ngoại trừ Tằng Tất Phàm ra, cũng không thấy một người nào nữa.
Từng đạo thần lôi sáng chói nổ tung bên dưới thân thuyền, một cỗ lực lượng khổng lồ hùng mạnh nâng lâu thuyền từ từ bay lên cao.
Trên thuyền lâu cao nhất, ở tầng trên cùng mở ra từng phiến cửa, để lộ một món pháp bảo khổng lồ bên trong giống như quầng mặt trời.
Tằng Tất Phàm vẫn đứng ở đầu thuyền, những khe nứt không gian bên dưới thân thuyền càng ngày càng lớn, những khối băng khổng lồ to như ngọn núi bị lực lượng của khe nứt không gian xé cho tan tác, sau khi rơi vào khe nứt lập tức biến mất không thấy.