Mục lục
Tiên Tuyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những sợi dây leo lâu đời thô to giống như những cánh tay quỷ quái ôm lấy ngọn núi, những thân đại thụ to tướng dựng đứng rải rác. cỏ hoang dưới chân đại thụ có hình răng cưa trên mép lá, toát ra vẻ công kích hung tợn.

Thân ở một địa phương kinh khủng quỷ dị như vậy, cho dù đám Yêu tộc trời sinh thần kinh vững vàng, cũng cảm thấy trong lòng hơi sợ sệt. Một nơi khi ho cò gáy như vậy sinh ra sinh linh, ất hẳn hết sức tàn nhẫn hiếu sát.

Hỏa Sư Đà dẫn theo hai tên chiến sĩ hùng mạnh đi trước dẫn đường, ba món dị bảo lăng không bay múa, quét sạch dây leo ngăn đường.

Tất cả mọi người vô cùng cẩn thận, không dám phát ra tiếng động lớn.

Xâm nhập vào được vài dậm, xung quanh lặng ngắt như tờ, nhưng không gập nguy hiểm gì. Vũ La bỗng nhiên ngừng lại, khoát tay một cái, cả đội ngũ lập tức đứng im phăng phắc, so ra uy vọng của hắn còn cao hơn Hỏa Sư Đà.

Lúc này đương nhiên Hỏa Sư Đà không hề tỏ ra ghen tị, có vẻ lo lắng chạy tới nhô giọng

- Vũ La đại nhân phát hiện chuyện gì vậy?

Vũ La ngóng nhìn bốn phía, chậm rãi nói:

- Chính là bởi vì không phát hiện tình huống gì, ta mới cảm thấy có vẻ khác thường.

Sắc mặt Kim Hà Hạo tỏ ra ngưng trọng:

- Vũ Uyên sơn chính là cổ Địa nổi danh, vô cùng hung hiểm, chúng ta tiến vào lâu như vậy lại không gập phải chút nguy hiểm gì, quả thật là vô lý...

Hơn trăm người xâm nhập Vũ Uyên sơn vài dậm, lại không gập một hung thú nào cả, quả thật khiến cho người ta phải sinh lòng nghi hoặc.

Vũ La chậm rãi phóng xuất nguyên hồn, vừa ra lập tức cảm nhận được không khí xung quanh tràn ngập oán niệm sát khí vô cùng vô tận. sắc mặt hắn đại biến, quát to một tiếng:

- Mau mau lui lại...

Mọi người đang định hành động, bỗng nhiên trên mặt đất run lên một trận, cây cỏ rung rinh giống như từng con lục long.

Những mối nguy không biết là gì ẩn trong cây cỏ, từ bốn phương tám hướng ào ào kéo về phía mọi người.

- Có chuyện gì vậy?

Có người kêu to, Hỏa Sư Đà bản lãnh cao hơn mọi người một bậc, trấn định hơn nhiều, vội vàng gầm to một tiếng:

- Bình tĩnh, không cần biết là thứ gì, giết trước nói sau.

Tiếng hét này khiến cho lòng quân ổn định trở lại. Hỏa Sư Đà đi đầu, dị bảo của y lăng không chém về phía một con ‘lục long’.

DỊ bảo của Hỏa Sư Đà chém trúng ‘lục long’ tạo ra thanh âm bộp một tiếng vô cùng kỳ quái, khiến cho người ta không phân biệt được là chém vào thứ gì. Các chiến sĩ Yêu tộc xung quanh cũng đã ra tay, trong lúc nhất thời thần quang lóe sáng rực rỡ một vùng, mà sắc mặt Hỏa Sư Đà thình lình đại biến.

‘Lục long’ mà y mới vừa chém trúng dưới đất thình lình bay lên không, dị bảo của Hỏa Sư Đà kẹt trong thân thể ‘lục long’, không thu về được.

‘Lục long’ kia lăng không quét một vòng, quấn chặt lấy dị bảo của Hỏa Sư Đà.

- Đây là thứ gì vậy?

Các chiến sĩ Yêu tộc nhìn rõ ‘lục long’ kia, nhất thời kinh hoàng hô to. Chỉ thấy ‘lục long’ đang vây khốn dị bảo của Hỏa Sư Đà là một sợi dây leo to khoảng thùng nước, toàn thân xanh biếc, mọc đầy lá và rễ chỉ chít, ơ ngọn của nó có một cái miệng há to vô cùng kinh khủng, trong lúc nó mỡ ra ngậm lại có thể thấp thoáng thấy được có tối thiểu năm hàm răng sắc bén trong đó.

- Là quái đằng!

Sắc mặt Kim Hà Hạo đại biến:

- Theo độ lớn của nó, tối thiểu cũng đã có vạn năm hỏa hậu!

Quái đằng là một loại yêu vật khó chịu nhất ở Đông Thổ, nó không được xếp vào hàng ngũ hung thú, nhưng hùng mạnh hơn nhiều so với những hung thú thông thường.

Độ lớn của quái đằng vạn năm này đạt tới mức khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng. Nó hùng cứ trong sơn cốc này chẳng khác nào một vị bá chủ đỉnh cấp, hầu như tất cả sinh linh tiến vào đều bị nó ăn thịt. Những sinh linh này, bất kế Yêu tộc hay hung thú đều bị nó nuốt sống, chết một cách thê thám, oan hồn vấn vít không tan, để lại sát khí hung tàn dày đặc xung quanh noi này.

Mới chỉ có sợi dây leo đầu tiên động, lập tức cả ngọn núi xung quanh cũng động theo. Vô số dây leo quấn trên ngọn sơn phong bắt đầu khởi động, từ bốn phương tám hướng quét tới, trông giống như những con trăn xanh biếc. Vũ La chỉ liếc mắt nhìn qua đã cảm thấy dựng tóc gáy, quái đằng vạn năm này điều động hàng ngàn sợi dây leo, sợi nhô nhất cũng to bằng thùng nước, sợi to e rằng hai người ôm không hết, còn to khỏe hơn cả đại thụ.

Tuy rằng các chiến sĩ Yêu tộc tụ tập với nhau cùng một chỗ, cũng không có lực đề phòng quái vật siêu cấp này tập kích. Hàng trăm hàng ngàn dây leo ào tới một lượt giống như một cơn bão màu xanh lá, đám chiến sĩ Yêu tộc lập tức kinh hô thất thanh một màng. Quái đằng vạn năm này dễ dàng đánh tan trận hình phòng ngự của bọn họ, chỉ lướt qua lượt đầu tiên đã cuốn lấy mười mấy chiến sĩ Yêu tộc, kéo bọn họ lên không.

Bọn họ còn đang lơ lừng giữa không trung, những cái miệng khổng lồ của đám dây leo đã vươn tới, nuốt chừng lấy thân thề đám chiến sĩ Yêu tộc, khiến cho bọn họ cất tiếng kêu thám thiết không ngừng.

Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng răng sắc nhọn ngập sâu vào xương thịt phập phập, máu tươi bay tung tóe giữa rừng xanh.

Các chiến sĩ Yêu tộc tái mét mặt mũi, đối mặt với quái vật hung tợn như vậy, ai nấy đều sợ hãi run lên.

Vô số dây leo màu xanh lá múa may giữa trời, trông vô cùng đáng sợ. Những cái miệng khổng lồ há to, những dòng nước dãi màu xanh nhạt chảy xuống ròng ròng, trông giống như trời mưa. số chiến sĩ Yêu tộc hơn tám mươi người còn lại bị dính đầy đầu đầy cố, nước dãi quái đằng vô cùng tanh tưởi, nhưng không ai có lòng dạ nào lau đi.

Hơn tám mươi chiến sĩ Yêu tộc tụ tập với nhau, lẽ ra thanh thế không nhô. Thế nhưng so với quái đằng vạn năm đang múa may đầy trời kia, chẳng khác nào trứng nằm trong rổ.

Quái đằng vạn năm này một mình chiếm cứ sơn cốc dài đến vài dậm, có thể tưởng tượng nó lớn tới mức nào.

Hỏa Sư Đà nổi giận gầm lên một tiếng, dị bảo ra sức cắt mạnh một cái, rốt cục chặt đứt được dây leo kia. Dây leo bị đứt phát ra tiếng kêu thê lương, nhất thời dẫn tới hàng chục dây leo xung quanh há miệng thật to táp về phía Hỏa Sư Đà. Hỏa Sư Đà chưa kịp thở lấy hơi, đã phải lăn mình xuống đất né tránh những cái miệng khổng lồ của đám dây leo đang táp tới.

Xung quanh Vũ La trống trải, những dòng nước dãi trên cao nhỏ xuống bị một cỗ lực lượng vô hình đầy dạt sang bên.

Vũ La bình thản quan sát đám dây leo bay múa xung quanh, hắn là người duy nhất trong số hơn tám mươi người vẫn giữ được bình tĩnh.

- Đại nhân cẩn thận!

Kim Hà Hạo thét lên một tiếng kinh hãi, y nhìn thấy hàng chục đạo dây leo to bằng thùng nước đang hả to miệng táp về phía Vũ La, nhưng dường như Vũ La không phát hiện, chỉ chậm rãi xoay người lại.

Kim Hà Hạo phóng xuất thần lực, một đạo hào quang màu vàng nhạt hình bán nguyệt cắt đứt một sợi dây leo to bằng thùng nước, thân hình vọt nhanh về phía trước, tới bên cạnh Vũ La chuấn bị giúp hắn ngăn càn đám dây leo kia.

Vũ La đang quay lung về phía đám quái vật đáng sợ này, mặt nhìn về phía một ngọn núi không có gì là nổi bật, tỏ ra hết sức bình tĩnh, chẳng chút bận tâm.

Ngọn sơn phong này cũng không cao lấm, nếu so với những ngọn sơn phong xung quanh cao to như cột chống trời, chẳng khác nào đứa bé chưa trường thành, chỉ cao chừng trăm trượng, bất quá chắc chấn không gì sánh được.

Vũ La vung tay lên, một ngọn lửa từ trong kẽ tay bùng lên, cấp tốc ngưng tụ lại trong lòng bàn tay đang giơ ra của hấn, hóa thành một hỏa cầu màu vàng nhạt.

Trong hỏa cầu bốc lửa nhè nhẹ, thỉnh thoảng bùng lên rồi hạ xuống.

Kim Hà Hạo ra sức phóng xuất một ngọn kim phong to bằng căn phòng, gạt một sợi quái đằng to bằng cái chum sang bên, nhung bản thân y cũng bị chấn lui vài chục bước. Những sợi dây leo này vô cùng ăn ý với nhau, sợi này vừa bị đấy lui, sợi khác lập tức thừa cơ xông tới.

Mấy chục sợi dây leo không thua gì sợi vừa rồi nhanh chóng ào tới, miệng chúng phun ra nước dãi như nước thủy triều, khiến cho toàn thân Kim Hà Hạo ướt đẫm. Chỉ một sợi dây leo, y đã đối phó vô cùng vất vả, huống chỉ nhiều như vậy.

Trong mắt Kim Hà Hạo lộ vẻ sợ hãi vô cùng, y chỉ có thể trơ mắt nhìn đám quái vật màu xanh lá này, những hàm răng sắc nhọn của chúng áp tới càng ngày càng gần, gần như đã bao phủ thân thể của y.

Bỗng nhiên một tia lửa lóe sáng lên trước mặt Kim Hà Hạo. Hầu như chỉ trong nháy mắt, lửa cháy lên bừng bừng, phàn chiếu một màng kim quang sáng rực trong mắt y.

Những sợi dây leo này đều bị một ngọn lửa màu vàng nhạt quấn lấy. Chỉ thấy ánh lửa bùng lên, bạo phát vô cùng nhanh chóng. Dây leo chính là hệ Mộc, trời sinh bị lửa khấc chế, huống chỉ đây còn là Thần Hỏa của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân.

Những sợi dây leo kêu lên thám thiết, múa may điên cuồng giữa không trung, nhưng vẫn không thế thoát khôi số kiếp tử vong. Chỉ sau vài lần hô hấp, hàng chục sợi dây leo thật lớn đã bị đốt cháy thành tro.

Lúc này Kim Hà Hạo mới định thần lại, xoay người nhìn Vũ La. Vũ La vần bình thản đứng đó, đối mặt ngọn núi thấp bé kia, hỏa cầu trong tay hắn vung lên cao.

- Tất cả chiến sĩ có Hỏa Thần Lực, tới đây giúp ta một tay!

Vũ La chợt quát to một tiếng, hỏa cầu trong tay thình lình bạo phát, mấy trăm tia lửa nhò như lông trâu bắn ra. Mỗi sợi dây leo bị những tia lửa này bắn trúng đều bén lửa cháy bừng bừng, cũng giống như những sợi dây leo trước đó, sau thời gian vài lần hô hấp đã bị thiêu thành tro tàn. Lửa giữa không trung lan tràn bốn phía, không ngừng có dây leo tan thành tro bụi rơi xuống lả tả, áp lực đè lên các chiến sĩ Yêu tộc lập tức giảm đi.

Hơn hai mươi tên chiến sĩ thân mang Hỏa Thần Lực lập tức xông về phía Vũ La, Hỏa Thần Lực bạo phát ra không hề giữ lại.

Vũ La vung tay một cái, Hỏa Thần Lực của các chiến sĩ cuồn cuộn không ngừng, dũng mãnh rót vào trong hỏa cầu.

Lúc này hòa cầu đang dần dần bành trướng, tới khi lớn bằng căn phòng, Vũ La chậm rãi nấm tay lại, hỏa cầu từ từ thu nhô lại còn bằng chum nước, hắn cũng không còn lực để nén lại nữa.

Hơn hai mươi chiến sĩ bạo phát Hỏa Thần Lực không ngừng, màu của hỏa cầu càng ngày càng trở nên trắng hơn. Đến cuối cùng hỏa cầu đã trở thành màu trắng bạc, hào quang sáng chói tới mức khiến cho người ta không thể nhìn thẳng.

Hơn hai mươi chiến sĩ không còn sức lực ngã xuống, Hỏa Sư Đà và Kim Hà Hạo vội vàng tiến tới chăm sóc cho bọn họ.

Vũ La giơ cao hỏa cầu đáng sợ trong tay, bỗng nhiên nhìn ngọn núi trước mặt mỉm cười:

- Đến lúc này, ngươi còn muốn ngụy trang sao?

Thình lình giữa sườn ngọn núi hơn trăm trượng mỡ ra một đôi mắt hình tam giác ngược thật lớn, toát ra lục quang quỷ dị, nhìn chằm chằm Vũ La.

Không ngờ ngọn sơn phong này lại là bản thể của quái đằng vạn năm kia, đã to lớn tới mức bằng ngọn núi. Những dây leo xung quanh nãy giờ bất quá chỉ là những nhánh phân hóa của nó mà thôi.

Hàng ngàn dây leo thu trờ về, tụ tập trước mặt nó, uốn khúc lồng lộn, vô số miệng há to, nhìn qua vô cùng hung tợn.

Vũ La bay lên trời, hét lớn một tiếng, dường như đã dốc hết toàn lực mới có thể đầy hỏa cầu trong tay bay về phía bản thể quái đằng vạn năm kia.

Dường như quái đằng vạn năm này cũng biết hỏa cầu khó lòng chống đỡ, đôi mắt màu lục giấu sau vô số dây leo theo dõi đường đi của hỏa cầu vô cùng chăm chú, điều khiển từng đạo dây leo bay tới ngăn đỡ.

Khác với vừa rồi, những dây leo này vừa tới gần hỏa cầu đã lập tức bị nhiệt độ cực cao đốt thành tro bụi. Sau khi tổn thất hàng ngàn dây leo thật lớn, rốt cục cũng ngăn chận được hỏa cầu. Lại có hàng ngàn dây leo khác từ rừng cây, bụi cỏ, trên những ngọn sơn phong xung quanh xuất hiện, đan thành một cái kén màu xanh lá khổng lồ, bao phủ hỏa cầu vào trong.

Ầm... Hỏa cầu bạo phát, những dây leo gần nhất lập tức tan thành tro bụi, nhung lực lượng hỏa cầu cũng đã suy yếu tới cực hạn.

Các chiến sĩ Yêu tộc vô cùng thất vọng, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhìn ra, Vũ La đối phó với quái đằng vạn năm này đã cật lực. Vừa rồi tập trung tất cả chiến sĩ có Hỏa Thần Lực mới có thể ngưng tụ được một hòa cầu như vậy, hiển nhiên Vũ La không còn lực phát ra hỏa cầu thứ hai.

Thế nhưng quái đằng vạn năm này giảo hoạt không gì sánh kịp, thà rằng hy sinh những nhánh dây leo đề bảo vệ bản thể của mình, ngăn lại được hòa cầu chí mạng này.

Lại có hàng trăm sợi dây leo từ xung quanh phóng tới, phong tỏa hoàn toàn hỏa cầu.

Sau khi đốt liên tiếp vài ngàn sợi dây leo như vậy, thám thực vật trong toàn sơn cốc lập tức giảm đi một tầng.

Mấy trăm sợi dây leo này cũng là những nhánh cuối cùng của quái đằng vạn năm, mọi người đang phập phồng lo lắng, không biết lực lượng cuối cùng của hỏa cầu có thể đốt cháy được số dây leo này không. Nếu như thành công, cho dù không thề giết chết bản thể của quái đằng vạn năm, tối thiểu mọi người cũng có cơ hội đào sinh.

Nhưng không ngờ hỏa cầu nọ hoàn toàn kiệt lực trong thời khấc ngàn cân treo sợi tóc này, phụt một tiếng đốt cháy được hơn trăm sợi dây leo nữa, sau đó hoàn toàn tắt mất.

A... Tất cả mọi người vô cùng thất vọng, cảm thấy tim mình như chìm xuống. Mặc dù chỉ còn lại vài trăm sợi dây leo, nhưng muốn giết chết hơn tám mươi chiến sĩ Yêu tộc cũng là hết sức dễ dàng.

Mọi người cảm thấy cõi lòng nguội lạnh như tro tàn, bất ngờ nhìn thấy Vũ La bay vọt lên không, tới độ cao gần tương đương với đám dây leo này. Sau đó thân hình hắn giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng về phía đám dây leo còn sót lại.

Những sợi dây leo này, sợi nhô nhất cũng to bằng gian phòng, lớn nhất tới vài ngàn trượng, quấn quít chằng chịt với nhau. Nếu so với Vũ La, những sợi dây leo này giống như những con quái vật khổng lồ.

Tình cảnh lúc này vô cùng chấn động, đám dây leo màu xanh lá khổng lồ giống như một đám mãng xà quấn vào nhau. Vũ La trước mặt chúng cũng nhô nhoi như một con kiến.

Mà con kiến này đang xông nhanh về phía đàn mãng xà kia.

- Hắn... hắn điên rồi sao, không thể nào...

Đám chiến sĩ Yêu tộc lấp bắp nói.

Nhưng cảnh tượng kế tiếp đã khiến cho bọn họ phải trợn mắt há mồm. Vũ La xông vào giữa đám dây leo, quyền trái hung hăng đánh ra. Điểm tiếp xúc của quyền hắn cùng dây leo thình lình bạo phát một tia lửa nhỏ, sau đó cấp tốc bùng lên biển lửa ngập trời. Ngọn lửa rừng rực, nháy mắt hòa thiêu mấy trăm sợi dây leo thành tro bụi.

Vũ La nhanh chóng xông thẳng về phía trước, xuyên qua mấy trăm sợi quái đằng phong tỏa, đến trước mặt bản thể quái đằng khổng lồ, không hề hoa mỹ vung quyền trái lên hung hăng giáng xuống.

Dưới tác dụng của Kỳ Lân Tý và Lực Bạt Sơn, một quyền này đâm sâu vào trong bản thể của quái đằng. Thân hình khổng lồ kinh khủng của nó nứt toác ra một lỗ to tướng như cá voi, rống lên một tiếng thê lương vang tận mây xanh.

Lửa, lửa cháy vô cùng vô tận, hoành hành bên trong cơ thể của quái đằng. Từng ngọn lửa nuốt chừng sinh mệnh lực hệ Mộc mà quái đằng đã tích lũy trong thời gian vạn năm qua.

Bản thể quái đằng bắt đầu khô héo, bong ra từng lớp.

Các chiến sĩ Yêu tộc đứng bên dưới quan sát trợn mắt há mồm. Bàn thể quái đằng cao trăm trượng trước mặt bọn họ quả thật là bất khả chiến thắng.

Bọn họ chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn, cảm thấy mình vô cùng nhô bé.

Mà quái vật khổng lồ như vậy đang cháy bừng bừng, bong ra từng màng rào rào trước mặt bọn họ.

Cả quá trình này kéo dài trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, quái đằng vạn năm khổng lồ sụp đồ như núi lở, biến thành một đống tro than rất lớn trên mặt đất.

Chợt đống tro than tung bay mù mịt, Vũ La nhảy từ trong đó ra.

Hơn tám mươi chiến sĩ Yêu tộc như vừa nhìn thấy Chí Cao thần, tất cả mọi người đều nhìn Vũ La giữa không trung với ánh mắt hết sức sùng bái. Chiến lực đáng sợ như vậy, cho dù là Bát Đại Thần Trủng cũng có thể san bằng.

Lúc trước Vũ La không thể không mượn dùng Hỏa Thần Lực của chiến sĩ Yêu tộc, đó là vì Kỳ Lân Tý thăng cấp đã đến thời khấc mấu chốt, Thần Hỏa Kỳ Lân mà hắn có thể vận dụng thật sự vô cùng hữu hạn.

Nên hắn chỉ có thể dùng Thần Hỏa Kỳ Lân làm vật dẫn, rót Hỏa Thần Lực vào tăng cường lực công kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK