- Chạy mau...
Y co giò bỏ chạy, nhưng không còn kịp nữa.
Mặt đất nứt ra, cây cối đất đá xung quanh khe nứt bắn tung ra, một bóng đỏ khổng lồ mang theo một đống bùn nhão phóng vút lên cao, há miệng thật to cắn về phía Mông Thiên.
Mông Thiên liều mạng chạy về phía trước, bóng đỏ kia chỉ suýt chút nữa là cắn trúng y. Mông Thiên không hề dám lơi lỏng chút nào, vẫn liều mạng chạy trốn như trước. Bóng đỏ kia chợt hít sâu một hơi, không khí xung quanh lập tức tạo thành một cơn trốt xoáy rất lớn.
Mông Thiên thét lên một tiếng kinh hãi, khó lòng kháng cự lại lực hút khổng lồ kia. Mắt thấy y sắp sửa chui vào miệng bóng đỏ, bỗng nhiên một đạo linh phù từ trên trời giáng xuống, giống như cây thước của lão sư đánh vào tay học trò, bốp một tiếng đánh trúng vào miệng bóng đỏ.
Đòn này nhìn qua hết sức nhẹ nhàng, nhưng đánh cho bóng đỏ kia phải quay cuồng, từ dưới khe bay lên.
Mông Thiên tìm được đường sống trong chỗ chết, lăn một vòng tiếp tục chạy tới, vẫn còn kinh hồn khiếp vía:
- Tiền bối cẩn thận, đây là Xích Lân Ngư Quái của Hổ Mi hà, lực lớn vô cùng, da dày thịt béo, chính là đệ nhất hung thú của Đại Di Chi Dã, vạn lần không thể địch lại...
Sau khi bóng đỏ kia rơi xuống đất lăn vài vòng, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng đã nhìn thấy rõ ràng, đó là một con cá lớn dài mười trượng, toàn thân đầy vảy đỏ..
Chỉ bất quá trong miệng cá này mọc một hàng răng nhọn không kém gì răng hổ, đôi mắt đỏ ngầu của nó bắn ra hung quang bốn phía. Thân thể nó vô cùng to lớn, có bốn chiếc vây mập mạp, quả nhiên lực mạnh vô cùng, bốn cái vây của nó chỉ khẽ nhấn xuống đất một cái, lập tức bay lên trời đánh về phía Hướng Cuồng Ngôn.
Hướng Cuồng Ngôn khoát tay, một đạo linh phù chín mặt màu đỏ nhạt bay lên không, sau đó mỗi mặt lóe lên một đạo linh văn hình ngọn lửa, hóa thành chín đạo hỏa đao rất lớn, to chừng trăm trượng bắn ra. Chỉ thấy chín đạo hỏa đao lóe lên một cái, Xích Lân Ngư Quái này lập tức bị cắt thành mười đoạn, rơi xuống ầm ầm.
Từ lúc Hướng Cuồng Ngôn xuất thủ đến khi gọn gàng kết thúc chiến đấu, chẳng qua chỉ trong một cái nháy mắt. Lời nhắc nhở của Mông Thiên còn chưa dứt, đệ nhất hung thú của Đại Di Chi Dã đã biến thành một đống thịtá.
Lần này Mông Thiên mắc kẹt, cái đầu của Xích Lân Ngư Quái kia rơi xuống sau cùng, rơi phịch một cái xuống trước mặt y, khiến cho mặt đất run lên. Cặp mắt cá trợn trừng vẫn còn bắn ra hung quang nhìn chằm chằm Mông Thiên, khiến cho y sợ hãi run lên.
Một lúc lâu sau, Mông Thiên mới phục hồi tinh thần lại. Y biết hai người trước mắt này là yêu nghiệt, lại không ngờ rằng yêu nghiệt tới mức này. Hổ Mi hà chính là hiểm cảnh nổi tiếng ở Đại Di Chi Dã, Xích Lân Ngư Quái này chính là hung vật đệ nhất Hổ Mi hà, không ngờ chỉ một chiêu đã bị chém thành cá cắt lát.
Y len lén nhìn hai người một cái, thầm nghĩ may là mấy ngày gần đây mình đàng hoàng, nếu có cái gì tâm tư khác, chỉ sợ bây giờ mình đã cùng chung số phận với con Xích Lân Ngư Quái này. Y càng nghĩ càng sợ, không nhịn được rùng mình một cái.
- Tìm đường nhanh lên một chút.
Vũ La lạnh nhạt nói, Mông Thiên vội vàng xông lên, miệng lắp bắp:
- Được, ta tìm ngay tức khắc, bảo đảm sẽ rất nhanh...
Vũ La cau mày, nghi ngờ tên Mông Thiên này đã bị Giản Kiệt trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình phụ thể...
Trước khi y đi, vẫn còn hảo tâm nhắc nhở một câu:
- Hai vị tiền bối, nội đan Xích Lân Ngư Quái này chính là vật hết sức trân quý.
Vũ La khoát tay ngăn lại, Mông Thiên không dám nhiều lời, lập tức đi tìm đường.
Hướng Cuồng Ngôn vung tay điểm ra, đạo linh phù chín mặt trên không bắn ra một đạo hỏa đao, xẻ đầu Xích Lân Ngư Quái ra, tìm được một viên nội đan màu đỏ sâm to bằng mắt rồng.
- Ủa, quả thật phẩm cấp không tệ...
Hướng Cuồng Ngôn có chút kinh ngạc nói.
Thực lực Xích Lân Ngư Quái ở Đại Di Chi Dã là số một, thậm chí nó có thể phá cả bờ sông, nhảy lên trên bờ tấn công đối thủ. Nhưng trước mặt Vũ La và Hướng Cuồng Ngôn vẫn không chịu nổi một đòn.
Cấp bậc của nội đan tùy thuộc vào bản thân Xích Lân Ngư Quái. Viên nội đan này có màu đỏ sẫm, linh nguyên tinh thuần, trân quý hơn xa so với nội đan của hung thú thông thường.
Hướng Cuồng Ngôn đang cầm viên nội đan này trong tay, bỗng nhiên hai đạo lục quang bay tới. Hướng Cuồng Ngôn thấy rõ chính là hai con rùa nhỏ, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Dường như hai con rùa hết sức thèm thuồng viên nội đan trong tay Hướng Cuồng Ngôn, bay thẳng tới rất nhanh, lướt sát qua viên nội đan màu đỏ sẫm, va vào người Hướng Cuồng Ngôn.
Thấy hai tiểu gia hỏa ngã sóng xoài trên mặt đất, đầu óc choáng váng, Hướng Cuồng Ngôn á khẩu nghẹn lời.
Đôi mắt hai tiểu gia hỏa vẫn bắn ra linh quang bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã nhận thức được nội đan nằm ở đâu, lập tức nhảy lên, lại xông về phía trước. Hướng Cuồng Ngôn không cần suy đoán nhiều đã có thể kết luận, hai tiểu gia hỏa lại trật nữa rồi.
Lão không nhịn được lắc đầu, giơ tay đón lấy hai tiểu gia hỏa, sau đó đưa nội đan tới trước mặt chúng, lần này chắc không thành vấn đề rồi chứ gì?
Nhưng hiển nhiên lão đã coi thường mức độ xuẩn ngốc trời sinh của hai con rùa này. Hai tiểu gia hỏa vui mừng nhào tới, tuy rằng phương hướng chính xác nhưng cự ly không đúng, húc mạnh vào nội đan.
Hướng Cuồng Ngôn không còn gì để nói, chỉ có thể lắc lắc đầu nhìn Vũ La:
- Ngươi tìm đâu ra đám tiểu gia hỏa tệ hại như vậy?
Động Động khẽ nheo mắt, uể oải giơ trảo lên vạch một cái, ý nói mình không tệ hại, muốn phân ranh giới rõ ràng cùng hai tiểu gia hỏa mất mặt kia.
Rốt cục hai con rùa cũng bắt được nội đan thành công, há cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu ăn răng rắc, giống như trẻ con ăn táo.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn không có cảm giác gì về tình cảnh này, nhưng Mông Thiên vừa đi dò đường trở về, nhìn thấy vậy sợ mất hồn.
Nội đan Xích Lân Ngư Quái cứng còn hơ sắt thép. Thông thường trong Đại Di Chi Dã có người tìm được nội đan này, bèn tìm chỗ an toàn bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày, dùng tam vị Chân Hỏa bản mệnh trui luyện không ngừng, liều mạng đấu với nội đan mới có thể luyện hóa nó. Nhưng viên nội đan kia trong miệng hai con rùa nhỏ này cũng giống như trẻ con ăn kẹo, thoải mái vô cùng.
Trước kia y chỉ cảm thấy Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn là yêu nghiệt, cao thâm khó lường, không có cảm giác gì với ba con thú không thu hút chút nào này. Hiện tại thấy được một màn như vậy, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình đang toát ra mồ hôi lạnh: Dọc trên đường đi mình sẽ ngoan ngoãn dẫn đường. Nói cách khác sau lưng mình có thể có ba con quái vật vô cùng đang sợ nhìn mình chăm chú...
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn dĩ nhiên không biết hình ảnh hai con rùa ăn nội đan đã làm cho Mông Thiên suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nhìn Mông Thiên hỏi:
- Sao hả, có tìm đường được chưa?
Mông Thiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tình huống không ổn, không gian xung quanh biến hóa quá lớn.
Sắc mặt Vũ La lập tức sa sầm, Mông Thiên thấy tim mình như chìm xuống. Hai ngày qua, Vũ La làm cho y có cảm giác tựa như một thùng thuốc súng, chỉ cần một đốm lửa sẽ lập tức nổ tung. Mông Thiên hiểu rất ro ràng, một khi nổ, kẻ xấu so bị nổ chết chắc chắn sẽ là mình, vội vàng nói:
- Không phải là ta không tận lực, thật sự là...
Dường như y có chút do dự, nhưng nhìn thấy sắc mặt Vũ La lại cắn răng nói:
- Tiền bối, nói thật ra, các vị tới đây quả thật không phải lúc. Lúc trước ta cũng không nói gì, nhưng hiện tại... Thật sự là thời kỳ phi thường, ta đề nghị, chúng ta theo Hổ Mi hà đi lên đầu nguồn, hẳn có thể tìm tới địa phương mà ta quen thuộc, lúc đó sẽ tiếp tục nghĩ cách.
Y nhìn liếc quanh, bất đắc dĩ nói tiếp:
- Hiện tại cả Đại Di Chi Dã này, sợ rằng ngay cả phương vị Đông Nam Tây Bắc cũng đã thay đổi.
Vũ La nhìn y một cái:
- Hiện tại có gì đặc biệt?
Mông Thiên thở dài:
- Hai vị tiền bối biết tại sao ta muốn dẫn các vị đi gặp Kiều Ngũ chăng?