Sau khi khí thế biển lửa tiên nguyên hùng hổ kia bị hóa giải, mọi người mới nhìn thấy rõ ràng, hai tay Lý Tu Viễn đang ôm thành hình cầu, giữa hai tay là quả đạn pháo của Vũ La.
Thế nhưng lực lượng của đạn pháo lại hóa thành hai đạo hào quang sáng ngời, lôi cuốn vô số phù văn, Vu Văn, thần văn xâm nhập theo hai cánh tay Lý Tu Viễn.
Chúng đi tới đâu, thân thể Lý Tu Viễn nơi đó rực sáng, sau đó chậm rãi hóa thành linh quang tản mát đầy trời.
Rốt cục Lý Tu Viễn đã phát giác ra chuyện khác thường, lão rống giận cuồng bạo:
- Đây rốt cục là vật gì vậy?
Lý Tu Viễn không sợ linh văn, cho dù là linh văn Long tộc thâm ảo nhất.
Lão cũng không sợ Vu Văn, phòng ngự hết sức dễ dàng.
Thế nhưng thần văn lại không thể ngăn cản.
Ngay cả Lý Tu Viễn cũng không hiểu rốt cục đây là lực lượng gì. Lão chỉ cảm thấy thân thể của mình đang bị lực lượng này phân giải, hóa thành những hạt nhỏ nhất của tinh hải.
Lão dùng hết các thủ đoạn muốn ngăn cản, nhưng không ngăn được quá trình luyện hóa này.
Tiên nguyên vô cùng vô tận rót vào, chẳng những thần văn không giảm bớt, ngược lại còn có xu thế nhanh hơn.
Các Tiên Nhân ngoài trăm vạn dặm, đám tiên quân ở các tinh cầu xung quanh, còn có Lương Mạt Vũ cùng Diêu Yểu, ai nấy trợn mắt, há hốc mồm nhìn quá trình này. Lý Tu Viễn vẫn đang rống giận liên tục, hóa thành một mảng linh quang tiêu tan trong tinh hải.
Phút cuối cùng trước khi Lý Tu Viễn hoàn toàn tan biến, ánh mắt kinh khủng, tiếng rống giận không cam lòng của lão vang vọng trong lòng mọi người. Đám tiên quân từ tướng lĩnh tối cao đến binh tốt cấp thấp nhất thảy đều kinh hãi.
Đám Tiên Nhân vây xem trợn mắt cứng lưỡi, bọn họ đã nhìn thấy một kỳ tích thật sự: Một tên Tiên Nhân tứ phẩm hạ, không ngờ bắn một phát pháo giết chết một vị Thần Vị Tiên Tôn!
Vị Tiên Tôn nọ hùng mạnh tới mức nào, thế nhưng lãnh trọn phát pháo nọ lại không có khả năng phản kháng. Lý Tu Viễn có khả năng quyết định thật nhanh, vừa phát giác tình huống không ổn lập tức nuốt lời không hết lòng tuân thủ hứa hẹn trước đây của mình. Nhưng dù là như vậy, lão cũng không có chút cơ hội đào tẩu.
Sau tiếng gào thảm thiết cuối cùng của Lý Tu Viễn, cả tinh hải lâm vào tịch mịch chết chóc.
Vũ La bế quan ba tháng, hao phí tinh lực vô số, nhưng rất ít sử dụng thời gian luyện chế Tam Phù. Hắn luyện chế một quả đạn pháo.
Hắn muốn thực hiện sáng kiến của mình khi còn ở Ngũ Phương giới, dùng một đạo linh phù làm đạn pháo. Chỗ khác nhau là ở Tiên giới hiện tại, lực lượng của Vũ La đã tăng lên rất nhiều, trước hết dùng pháp môn Thực Phù luyện chế linh phù, sau đó lại dùng pháp môn Cửu Chuyển Luyện Phù không ngừng tinh luyện. Trong cả quá trình này, hắn còn không ngừng cho thêm linh văn, Vu Văn, nhất là thần văn vào trong.
Nhất Liên Cửu Chuyển, quả đạn pháo linh phù này có uy lực vô biên.
Vấn đề duy nhất chính là quả đạn pháo linh phù này tiêu hao tài liệu vô cùng đáng sợ. Những tài liệu trước đây Vũ La tích cóp từng chút một, thêm vào số tài liệu lấy được của Hỏa Thụ Tiên Khôi, tất cả gom lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng. Đó là còn nhờ Vũ La sử dụng rất nhiều Bồng Kinh Thần Mộc.
Sau này muốn luyện chế một quả đạn pháo linh phù như vậy nữa, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa lần này bắn Hồng Vũ tiên pháo đã hao phí ba trăm vạn tiên ngọc của Vũ La. Nếu không có lực lượng của tiên ngọc, Hồng Vũ tiên pháo không thể bắn đi quả đạn pháo linh phù nọ.
Khi tất cả mọi người vẫn còn đang chấn động chưa hồi phục lại, Vũ La đã đến bên cạnh Lương Mạt Vũ cùng Diêu Yểu, kéo hai người một cái, chỉ nói một câu:
- Chạy mau!
Tiểu thuyền lập tức biến mất trong tinh hải, rất dễ dàng tìm ra một vị trí không người, sau đó mở hư không tiếp dẫn điểm ra tiến vào.
Mặc dù trước khi động thủ, Vũ La đã đùa cợt với Lương Mạt Vũ, hỏi y rằng nếu Lý Tu Viễn chết đi, Cự Tượng Tinh phồn hoa này sẽ thuộc về ai. Nhưng hắn thật sự không có hy vọng xa vời rằng hiện tại mình có khả năng khống chế Cự Tượng Tinh.
Khoan nói trên Cự Tượng Tinh còn có Tiên Hậu cùng rất nhiều quân đội, chỉ cần các thế lực lớn trên Tiên giới chạy tới mong thu được Cự Tượng Tinh phồn hoa, Vũ La cũng không thể ứng phó được.
Hiện tại đối với Vũ La, Cự Tượng Tinh chỉ là một cái bánh thật to, chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể ăn được.
Sau khi Vũ La vượt không mà đi, trong tinh hải hoàn toàn yên tĩnh thình lình vang lên một tiếng cười khẽ:
- Tiểu gia hỏa này, quả thật cơ trí.
Theo tiếng cười, có vài bóng người đột ngột hiện ra. Người cầm đầu mập mạp, tuổi tác đã không nhỏ, gương mặt dường như lúc nào cũng treo một nụ cười. Mà ba người còn lại là thanh niên, một nữ hai nam.
Bốn người này chính là bọn Tằng Tất Phàm ở Bắc Cương ngày trước.
Ô Hoài cùng Lý Bình Lang cũng có chút kinh ngạc:
- Không ngờ rằng tiểu tử này thật sự có thể tới Tiên giới. Ở một địa phương quỷ quái như Ngũ Phương giới, có thể phi thăng thật sự là một kỳ tích.
Lý Bình Lang yên lặng lấy ra một món Tiên Bảo tứ phẩm thượng giao cho Ô Hoài. Ô Hoài cười ha hả:
- Đa tạ Lý huynh hậu thưởng!
Năm xưa hai người đánh cuộc với nhau xem trong vòng ba trăm năm, Vũ La có thể phi thăng hay không, tiền đặt cược chính là một món Thiên Binh. Thiên Binh là cách gọi của Tiên Nhân Tiên giới, Tiên Bảo tứ phẩm thượng cũng có thể xưng là Thiên Binh, cấp bậc này đã trân quý hơn bảo vật thông thường rất nhiều.
Lý Bình Lang không thích vuốt mông ngựa, nhưng lúc này cũng chân thành nói:
- Nhãn quang Thiền cô nương thật chuẩn, Lý mỗ cam bái hạ phong.
Thiền cô nương mỉm cười:
- Lý huynh cũng không cần khách sáo, mấy năm qua tu vi huynh đột nhiên tăng mạnh, thanh danh nổi bật, ngay cả Thính Băng tiểu thư cũng nghe nói tới danh hiệu của huynh. Ta nghĩ rằng trong kỳ Hiền Tài yến tiếp theo, căn bản không cần ta đề cử, huynh cũng sẽ nhận được thiếp mời của Thính Băng tiểu thư.
- Thật ư?
Lý Bình Lang nghe vậy hết sức vui mừng, ngay cả Ô Hoài bên cạnh cũng không giấu được vẻ ghen tỵ.
- Tự nhiên là thật.
Tằng Tất Phàm vui vẻ nhìn ba người, mãi tới lúc này mới lên tiếng nói:
- Đi, chúng ta cũng đã xem náo nhiệt rồi, cần phải trở về, có chuyện gì vừa đi vừa nói.
Lão khoát tay, một lâu thuyền xa hoa thật lớn, lấp lóe hào quang bảy sắc thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ. Bốn người lên thuyền, mở ra hư không tiếp dẫn điểm, phá không mà đi.
Cơ quan hạch tâm của lâu thuyền này so ra cao cấp hơn chiến hạm của Hỏa Thụ Tiên Khôi trước kia bị hỏng.
Đến khi bọn họ chui ra khỏi một hư không tiếp dẫn điểm khác, Thiền cô nương bèn an bài Lý Bình Lang cùng Ô Hoài đi nghỉ ngơi, một mình tới gặp Tằng Tất Phàm.
- Lục thúc.
Ánh mắt Thiền cô nương tỏ vẻ ngưng trọng, Tằng Tất Phàm đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, liếc mắt qua đã nhìn thấu tâm tư của nàng, mỉm cười nói:
- Sao hả, hối hận rồi sao?
Thiền cô nương thở dài:
- Nếu so sánh với Lương Thính Băng, diệt nhi vẫn còn thiếu lực bá vương. Lúc trước ở Ngũ Phương giới, nếu đã nhìn trúng hắn, hẳn nên kết một đoạn thiện duyên. Hiện tại dù biết là hắn, cũng không làm được chuyện gì.
Tằng Tất Phàm lắc đầu:
- Con đó, chuyện gì cũng so sánh cùng Lương Thính Băng, vậy là có ý gì? Con là con, nàng là nàng, tại sao phải sống dưới cái bóng của nàng?
- Lục thúc...
Tâm trạng Thiền cô nương không tốt, không muốn nghe thuyết giáo.
Tằng Tất Phàm khoát khoát tay:
- Vậy được rồi, Lục thúc sẽ không nói nữa. Hiện tại thật ra cũng không chậm, con đuổi hai tên phế vật tự cho là đúng kia đi, chúng ta lập tức xuất phát đi tìm hãn, vẫn còn kịp.
- Thật ư?
Thiền cô nương trở nên vui vẻ.
Tằng Tất Phàm tỏ ra ung dung tự tại:
- Cứ yên tâm đi, Lục thúc đã có tính toán trong lòng.
Cự Tượng Tinh hết sức phồn hoa trù phú, nói Vũ La không tiếc nuối là không đúng, nhưng tiếc nuối cũng bằng vô dụng. Cũng may hắn còn có biện pháp xử lý của mình, ít nhất sẽ không để cho mình hoàn toàn không được gì cả.