Nhưng nàng không ngờ rằng Cương Chuy giật mạnh tay nàng ra, lo lắng nói:
- Không được, không được, chuyện này tuyệt đối không được.
Hồng Lôi cũng trầm giọng nói:
- Các hạ, nếu muốn hợp tác giữa chúng ta có thể tiếp tục, phải mang theo bọn họ.
Ca Nguyệt cùng Cổ Mô sửng sốt. Theo bọn họ thấy, thuyết phục Hồng Lôi cùng Cương Chuy mới là khó khăn, bỏ lại đám Vu Sĩ cấp thấp này là chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng không ngờ hai người lại phản đối mạnh mẽ như vậy.
- Vì sao ngươi bắt buộc phải mang theo những người này như vậy? Bọn họ không có chút trợ giúp nào đối với chúng ta, căn bản chỉ là gánh nặng.
Ca Nguyệt có vẻ oán trách, nói với Cương Chuy bằng giọng nũng nịu.
Mặc dù hiện tại Ca Nguyệt đang che mặt, nhưng chỉ nhìn ánh mắt nàng, suýt chút nữa Cương Chuy đã quỳ sụp xuống.
Đáng tiếc là Cương Chuy thật sự không dám đáp ứng, nói thẳng ra cũng chưa tới phiên y đáp ứng. Đây là chuyện liên quan tới tính mạng, ở Tây Vực quả thật cũng có Vu tộc liều mạng không muốn sống, nhưng chắc chắn đó không phải là Cương Chuy.
Cổ Mô cân nhắc một chút, sau đó mới nói:
- Nhiều nhất chỉ có thể giữ lại tên Vu Sĩ tam phẩm kia. Hồng Lôi, các ngươi cũng đã thấy trong đội ngũ chúng ta, cấp thấp nhất cũng là Vu Sĩ tam phẩm, hơn nữa y sắp sửa gia tăng cảnh giới. Tối nay ta sẽ khắc thêm một bộ Vu Văn, giúp cho y trở thành một tên Vu Sĩ nhị phẩm.
Hồng Lôi cảm thấy bất đắc dĩ, trong đội ngũ này thật sự quan trọng là Vũ La, nhưng Vũ La cũng đã bị Cổ Mô liệt vào hàng ngũ “rác rưởi”, “phế vật”, “gánh nặng”.
Vốn y cho rằng Cổ Mô sẽ nhìn thấu Vũ La, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại nhìn trúng Cương Chuy một cách vô cùng khó hiểu. Y thầm lắc lắc đầu, thì ra nhãn quang Vu Văn sư bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi.
Ngoại trừ Vũ La ra, sắc mặt mười tên vô số còn lại hết sức khó coi. Bị khinh bỉ, làm nhục, xua đuổi công khai như vậy, nhưng bọn họ không có chút lực phản kháng, chuyện này đối với bất cứ ai cũng là nỗi nhục cả đời.
Vũ La không có tình cảm gì với đám Vu tộc này, nhưng dù sao cũng đã chung đụng một thời gian. Mà theo như tình huống trước mắt, nếu như mình không để lộ chút thực lực, những người thần bí này chắc chắn sẽ không cho mình ở lại.
Nếu phải để lộ, vậy Vũ La quyết định để lộ một phần, quân bài tẩy của mình tuyệt đối không thể ngửa lên vào lúc này được.
Hơn nữa, thuận tiện làm một chuyện tốt, lợi người lợi mình.
Hắn bước ra một bước nhìn Cổ Mô:
- Bà là Vu Văn sư ư, bà muốn đề thăng cảnh giới cho y sao?
Vũ La giơ tay chỉ tên Vu Sĩ có cảnh giới thấp nhất trong đội ngũ Ca Nguyệt.
Những lời vừa rồi của Ca Nguyệt lộ ra vẻ hết sức tự tin. Vu Văn sư thông thường có thể gia tăng ba thành chiến lực cho Vu Sĩ. Vu Văn sư kiệt xuất có thể gia tăng năm thành chiến lực cho Vu Sĩ. Mà chỉ có Vu Văn sư đỉnh cấp như Cổ Mô mới có thể bằng vào Vu Văn mà trợ giúp Vu Sĩ gia tăng cảnh giới.
- Không sai!
Cổ Mô hừ một tiếng:
- Bất quá các ngươi cũng đừng mơ, một bọn rác rưởi, không đáng để lão nhân gia ta hao phí tinh lực!
- Khinh người quá đáng!
Sau lưng Vũ La, một tên võ sĩ lớn tiếng gầm thét, định xông lên liều mạng cùng Cổ Mô. Vũ La đưa tay lên ngăn cản y:
- Bình tĩnh một chút, chớ nên nóng nảy.
Vẻ lạnh nhạt của hắn dường như có thể truyền sang người khác, tên Vu Sĩ kia thở hổn hển mấy tiếng, tức giận lui xuống.
Vũ La thu tay lại, sờ sờ cằm nhìn Cổ Mô, chợt nói:
- Hay là như vậy đi, ta sẽ đánh cuộc với bà.
- Chỉ bằng vào ngươi sao, ngươi cũng có tư cách đánh cuộc cùng lão nhân gia ta sao?
Cổ Mô tỏ vẻ khinh thường.
Hồng Lôi cùng Cương Chuy phía sau sợ hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân: Bà dám nói thẳng những lời này cùng vị kia ư?
Cũng may Vũ La hết sức bình thản, khoát tay:
- Khoác lác như vậy làm gì, chẳng có gì là hay ho. Nếu bà thật sự không sợ, vậy hãy đánh cuộc cùng ta.
Hắn vừa quay đầu lại, vẫy vẫy tay với tên Vu Sĩ mới vừa vọng động:
- Ngươi tới đây.
Tên Vu Sĩ tiến lên, Vũ La chỉ vào y nói với Cổ Mô:
- Vu Sĩ tứ phẩm, có phải không?
- Chỉ là rác rưởi.
Cổ Mô vẫn thốt lên lời bình phẩm làm thương tổn người khác.
- Ta với bà sẽ đánh cuộc, tối này chúng ta cùng khắc Vu Văn, tài liệu của ta là y, tài liệu của bà chính là tên Vu Sĩ người của các vị. Sau khi hoàn thành, người nào có cảnh giới cao hơn, vậy bên đó thắng!
Dường như Cổ Mô vừa thấy một kẻ ngốc, đưa mắt nhìn chằm chằm Vũ La:
- Ngươi điên rồi sao?
Không riêng gì Cổ Mô, những người khác cũng rất là kinh ngạc, chuyện này căn bản là không thể nào. Quả thật chiến lực Vũ La hùng mạnh, nhưng trên phương diện Vu văn không thể nào thắng được Cổ Mô.
Cổ Mô là Vu Văn sư đứng trong hàng ngũ năm người đứng đầu Tây Vực trong truyền thuyết. Cho dù lời đồn có chút khoa trương, nhưng xếp vào hàng ngũ mười người cũng không thành vấn đề, nếu Vũ La muốn đấu với bà ta về hạng mục Vu Văn, quả thật là chưa đấu đã thua.
Vũ La thản nhiên nói:
- Ta không điên. Nếu ta thua, chúng ta lập tức rời đi, nếu bà thua...
- Ta sẽ không thua!
- Khoan hãy tự tin như vậy, nếu bà thua, ta muốn một vật của bà, bà có dám hay không? Cổ Mô nhìn Ca Nguyệt một cái, cười cạc cạc như một con quạ:
- Được, ta cho các ngươi ở lại thêm một đêm nữa.
Trong lúc cười to, Cổ Mô xoay người trở về trướng bồng của mình. Ca Nguyệt đưa mắt nhìn Cương Chuy một cái với vẻ ai oán:
- Đây là do hảo huynh đệ của ngươi chuốc lấy, nếu hắn thua, vậy ngươi cũng không thể tỏ ra cố chấp nữa rồi.
Dứt lời, nàng cũng ung dung rời đi.
Cả bọn nhanh chóng vây quanh Vũ La, muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói. Dù sao với chiến lực mà Vũ La biểu hiện lúc trước, khiến cho bọn họ thủy chung chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn Vũ La.
Cương Chuy không nhịn được lập tức hỏi:
- Đại nhân, ngài cần gì phải làm như vậy?
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Trở về rồi hãy nói.
Cương Chuy cũng không dám chọc giận hắn, cả bọn cảm thấy khó chịu trong lòng, không nói ra thì uất ức, nhưng cũng chỉ có thể đi theo hãn trở lại chỗ ở của mình. Vũ La vung tay lên, trận pháp mà dám Vu tộc không nhìn thấy được lập tức bao phủ cả doanh địa.
Sau đó, hắn không nhanh không chậm ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng nói:
- Có gì thì nói mau đi.
Cương Chuy giành nói trước:
- Đại nhân, ngài cần gì phải làm như vậy. Nếu muốn lưu lại, chỉ cần ngài hơi chút lộ ra một chút thủ đoạn, chắc chắn sẽ chấn nhiếp bọn họ. Nhưng nếu tỷ thí Vu Văn với lão Vu bà kia, thật sự là... Thật sự là không khôn ngoan...
Vũ La cười thầm, theo tính Cương Chuy, có lẽ là y muốn nói “ngu xuẩn”, nhưng nhanh chóng sửa lại, quả thật là làm khó y rồi.
Thiểm Điện cũng lập tức nói theo:
- Cương Chuy nói không sai, Đại nhân, chúng ta biết ngài không gì làm không được, nhưng cần gì phải dùng sở đoản của mình đấu với sở trường của người khác? Chuyện này rõ ràng là hết sức thiệt thòi.
Tên Vu Sĩ lúc nãy vọng động, muốn liều mạng cùng Cổ Mô xấu hổ nói:
- Đại nhân, cũng tại ta không tốt, xin ngài ngàn vạn lần đừng vì ta mà tranh hơi với lão Vu bà, tiểu nhân không đáng...
Mọi người ai nấy khuyên can nhao nhao, ai cũng cho rằng Vũ La hẳn phải thất bại không thể nghi ngờ. Đối phương là Vu Văn sư đứng trong năm người hàng đầu Tây Vực, Vũ La làm sao có thể thắng được?
- Được rồi, các ngươi cũng đừng nói nữa.
Hồng Lôi đứng dậy, như có điều suy nghĩ:
- Đại nhân luôn luôn tính toán không bỏ sót, sẽ không vì nhất thời vọng động mà làm ra cử động không sáng suốt. Ta thấy Đại nhân làm như vậy, hẳn là có đạo lý của mình.
Y không dám bảo Vũ La giải thích, chỉ nói đến điểm là dừng.
Mọi người sửng sốt, Vũ La cũng âm thầm gật đầu, trong nhiều người như vậy, chỉ có Hồng Lôi nhìn rõ ràng nhất. Hồng Lôi có thể có thành tựu cao nhất, cũng không kỳ quái.