Chủ nhân đạo kiếm quang kia giật nảy mình, vội vàng điều khiển kiếm quang né tránh, lướt qua sát người Thương Cửu Phách, bộ râu mà Thương Cửu Phách rất thích bị cắt bay lả tả đầy trời.
Ngân quang như mưa, tám đạo kiếm quang còn lại cũng đã giáng xuống, kiếm khí như nước thủy triều, ngân quang giăng mắc đầy trời.
Vũ La lại giơ Thương Cửu Phách lên, đập vào một đạo kiếm quang khác.
Nếu đạo kiếm quang này đánh trúng Thương Cửu Phách, chính là tội khi sư diệt tổ. Tu sĩ trên ngọn sơn phong giật mình sợ hãi, vội vàng chuyển hóa kiếm quang, bị lực lượng cắn trả, phun ra một ngụm máu đen.
Vũ La múa may cây gậy hình người trong tay, đánh trái đỡ phải. Đường đường Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận bị hắn tả xung hữu đột, chật vật vô cùng.
Thương Cửu Phách tức tối sắc mặt tái xanh, một thân linh nguyên bất kể hậu quả thình lình bạo phát. Lão địa vị cao quý, bối phận cực cao, chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.
Một vòng hào quang màu trắng sáng chói theo cánh tay Thương Cửu Phách đánh vào bàn tay Vũ La. Nhưng lực lượng của Lực Bạt Sơn quả thật là có thể san bằng núi, va chạm với cỗ linh nguyên này phát ra một tiếng ầm vang rất lớn. Ánh sáng chói chang như mặt trời bao phủ hoàn toàn thân thể hai người, bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận bị bức phải tạm thời ngừng lại.
Tả Bất Diệt tức cả người run rẩy, tâm huyết cả đời mình mắt thấy sắp sửa thành công, lại bị tên xuẩn ngốc Dịch Long làm hỏng chuyện. Y hận Vũ La, càng hận Dịch Long hơn, muốn hai người cùng chết đi cho rảnh.
Chín tên tu sĩ trên đỉnh núi cảm thấy vô cùng khó xử. Sư tôn lão nhân gia nhất thời sơ ý, bị Vũ La chế ngự, biết làm sao đây?
Đến khi ánh sáng chói chang kia tan đi, tay Vũ La vẫn nắm chặt cổ tay Thương Cửu Phách. Chẳng qua cả hai cánh tay hai người máu thịt bầy nhầy, từng dòng máu sền sệt nhỏ xuống mặt đá phía dưới.
Thương Cửu Phách tức tối gầm lên giận dữ:
- Nghịch đồ, còn lo lắng gì nữa, mau ra tay đi, không cần e ngại vi sư...
Dù lão gầm lên như vậy, nhưng thình lình bị Vũ La nhấc Kỳ Lân Thần Hỏa ầm ầm bạo phát. Lực Bạt Sơn mạnh mẽ vô cùng, mạch môn lão bị chế ngự, muốn đánh trả quả thật không dễ.
Chín đạo kiếm quang mới vừa khẽ động, chợt thấy sư tôn lão nhân gia bị người ta vung lên, chín người lập tức không dám lỗ mãng.
Thương Cửu Phách tức tối gầm lên giận dữ:
- Thanh danh một đời của lão phu, há để bị hủy trong sáng nay!
Râu tóc lão dựng ngược, bộ râu đẹp đẽ vừa rồi bị một đạo kiếm quang hớt mất một nửa, trông dáng vẻ lão lúc này hết sức tức cười. Nhưng lão đang tức giận trợn trừng hai mắt, thần quang sáng chói bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tay còn lại của Thương Cửu Phách chợt vung lên, một thanh kiếm trong suốt xuất hiện. Lão quát to một tiếng vung kiếm chém tới, Vũ La thầm nghĩ không xong, vội vàng lui vê phía sau.
Huyết quang bắn tán loạn, phun ra xa ba trượng, mặt đất một mảnh đỏ lòm.
- Sư tôn!
Chín tên tu sĩ kêu thảm một tiếng. Thương Cửu Phách một kiếm chặt gãy cánh tay của mình, nhưng vẫn cười ha hả:
- Tiểu tử, để ta xem ngươi còn thủ đoạn quỷ quái nào nữa hay không, nếm thử một kiếm của ta!
Trên thân kiếm trong suốt này nhuộm đầy máu của lão. Không chỉ như vậy, nửa người lão cũng đỏ sẫm, nhìn qua dường như vừa mới từ trong núi thây biến máu xông ra, khí thế hết sức kinh người.
Kiếm run lên trên không, một cỗ lực lượng dao động khiến cho máu tươi bốc hơi. Linh quang đảo qua hấp thu sương máu, phát ra tiếng kiếm ngâm trong trẻo, bắn về phía Vũ La.
- Ngu xuẩn, còn không mau phát động kiếm trận!
Chín tên tu sĩ đang trợn mắt há mồm trên đỉnh núi, nghe sư phụ quát mắng một tiếng mới vội vàng thúc giục kiếm quang. Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận lại phát động lần nữa, một cỗ sát khí hùng mạnh từ trên cao chụp xuống, chín đạo kiếm quang giăng mắc, muốn nghiền nát Vũ La.
Trong lòng chín tên tu sĩ vô cùng căm phẫn, hạ thủ hết sức hung tàn. Cảnh giới Thương Cửu Phách cực cao, là cường giả đứng đầu Trung Châu, Vũ La gặp phải địch nhân hùng mạnh như vậy, cũng lộ vẻ hơi rối loạn.
Hắn tiện tay đánh ra một đạo linh văn màu vàng phong ấn Dịch Long, vứt y sang bên, sau đó vung tay lên một cái. Bách Vạn Nhân Đồ treo cao giữa không trung, từng đạo huyết quang như dải lụa rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã cản phi kiếm của Thương Cửu Phách lại.
Thương Cửu Phách giật mình kinh hãi:
- Thiên hạ đệ nhất Thần Phù!
Tuy rằng lão không biết rốt cục là đạo thiên hạ đệ nhất Thần Phù nào, nhưng khí thế này chắc chắn là thiên hạ đệ nhất.
Bách Vạn Nhân Đồ treo cao trên đầu, sát ý bùng lên trong ngực Vũ La, quát to một tiếng:
- Thần kiếm Thiên Tinh!
Thần kiếm ra khỏi vỏ, thanh âm như tiếng long ngâm, hàn quang lóe lên rơi vào tay Vũ La. Vũ La vung kiếm lên chém ra một nhát, cách không bổ trúng một đạo kiếm quang đang công kích trước mặt. Sau đó hai tay hắn vung lên, với tốc độ khó có thể thấy được bằng mắt thường xuất ra tám kiếm liên tục. Tám tiếng keng vang lên gần như cùng lúc, tám đạo kiếm quang còn lại đều bị đánh văng ra.
Toàn thân Thương Cửu Phách đẫm máu, cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tử kia, ngươi phải biết rằng một khi rơi vào Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận của Thái Âm sơn ta, chỉ có một con đường chết. Ngươi càng ngăn cản, uy lực kiếm trận càng mạnh, cho dù có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất thì đã sao, chỉ là vô ích.
Thương Cửu Phách bấm pháp quyết, sau lưng lại hiện ra tám thanh kiếm trong suốt, giống như đúc thanh kiếm trước đó. Lão co chỉ bắn ra, tám thanh kiếm bay vù ra ngoài, hợp cùng thanh kiếm trước kia tạo thành một Cửu Huyền Hồi Long kiếm trận. Chín đạo kiếm quang này đã được lão tu luyện tới trạng thái như sương như khói, dũng mãnh vô cùng, giằng co cùng Bách Vạn Nhân Đồ của Vũ La.
Trên bầu trời, chín đạo kiếm quang không ngừng qua lại quanh quẩn, đan xen giăng mắc. Đây không p thủ đoạn làm mở mắt, mà là kiếm trận đang súc tích lực lượng.
Theo kiếm quang trên bầu trời vũ động, một cỗ áp lực như ngưng tụ thành thực chất chậm rãi đè xuống. Kiếm khí sắc bén khắc sâu từng nét trên mặt đá cứng rắn.
Chín đạo kiếm khí càng ngày càng gần, vây khốn Vũ La. Đợi đến khi kiếm khí phong bế, kiếm trận sẽ đạt tới đại thành, Vũ La chắp cánh cũng khó thoát.
Mặc dù Dịch Long bị Vũ La phong ấn lực lượng không thể động đậy, nhưng thấy Vũ La sắp sửa chết tới nơi, vẻ mặt y vẫn tỏ ra vô cùng hưng phấn. Nếu y còn có thể lên tiếng nói, e rằng đã sớm cất tiếng hoan hô.
Thương Cửu Phách âm trầm nhìn Vũ La, giống như nhìn một xác chết biết đi.
Vũ La dùng tay vuốt ve lưỡi kiếm, chợt cười nói với Thương Cửu Phách:
- Lão nhân gia phải biết rằng, kiếm trận, chính là lấy kiếm làm chủ.
Thương Cửu Phách sửng sốt: Đây không phải là lời vô ích sao, bằng không sao gọi là kiếm trận? Đó chính là nền tảng cơ bản, mới có thể khiến cho kiếm trận sắc bén không gì không phá được.
Vũ La dứt lời bèn ngẩng đầu nhìn chín đạo kiếm quang rất lớn đang giáng xuống. Trung tâm kiếm quang tự nhiên là chín thanh phi kiếm, chín tên đệ tử của Thương Cửu Phách chuyên tu kiếm trận, đã tu luyện cùng phi kiếm này tới mức người kiếm một lòng, thuần thục chẳng khác nào cánh tay mình.
Vũ La bước ngang một bước, hai chân dạng ra, hai tay cầm kiếm hít sâu một hơi:
- Thần kiếm Thiên Tinh, hãy để cho đám ngu xuẩn này thấy, ai mới là Kiếm Vương!
Hắn chợt giơ cao kiếm khỏi đỉnh đầu, không hề hoa mỹ lăng không chém ra.
Một mảng ánh sáng chói mắt bạo phát, bao phủ cả chín đạo kiếm quang kia. Hào quang bạo phát cao ngàn trượng, đường kính hai ngàn trượng, hình thành nửa quả cầu ánh sáng lấy Vũ La làm tâm điểm, chiếu rọi khắp cả sơn cốc.
Quả cầu ánh sáng thình lình giáng mạnh xuống. Giữa những tiếng nổ ầm ầm rất lớn, chín thanh phi kiếm kia bị một kiếm của thần kiếm Thiên Tinh chém vỡ nát. Những mảnh vụn phi kiếm đầy trời còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị ánh sáng mãnh liệt hòa tan, giống như một cơn mưa sắt lỏng rơi xuống.