Vương Cầm Hổ không hiểu gì cả.
Bên kia, tất cả mọi người bị vẻ xấu xí kinh khủng của quái vật trước mặt làm cho sợ hãi ngây người. Dù Tào Long Báo đã sống gần ngàn năm, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa từng thấy hung thú xấu xí như vậy.
Quái vật này hết sức khổng lồ, chỉ có cái đầu của nó bị kéo ra mà thôi.
Cho dù chỉ là cái đầu cũng đã to hơn cửa động trước kia gấp mấy lần, hiện tại cửa động đã bị nó làm vỡ toang ra. Cái đầu này làm cho người ta có cảm giác hết sức kỳ quái, giống như là vô số đầu của độc trùng, độc thú, hung thú tụ hợp lại với nhau. Từ trên đầu này có thể nhìn ra bóng dáng của mười mấy loại độc trùng, độc thú.
- Đây là thứ gì?
Tất cả mọi người đang tự hỏi.
Một cự thú dữ tợn như vậy nhưng lúc này mặt nó xám như tro tàn, sợ hãi ngó vào sâu trong địa cung.
Miệng nó đã rách toạc ra một vết thương đáng sợ, lưỡi câu đã móc vào xương quai hàm, nó thật sự không thể nào chạy trốn.
- Có gì đó không đúng...
Tào Long Báo mới vừa nói xong, cả địa cung chợt run lên một cái. Sau đó phía sau ba tầng mê cung lúc trước liên tiếp xuất hiện sáu lối ra.
Lưu Thư Lương là người có phản ứng đầu tiên:
- Không xong, trận pháp mà các tiền bối gia trì phong ấn mất đi hiệu lực rồi!
Mê cung vốn có sáu tầng, tầng thứ nhất có chín cửa động. Sáu của còn lại hẳn đã bị phong ấn chặt chẽ, hiện tại xuất hiện một cách khó hiểu như vậy, hiển nhiên trận pháp mà những tiền bối cao nhân gia trì không biết vì nguyên nhân gì đã mất đi hiệu lực.
Tào Long Báo có chút luống cuống, nhìn xung quanh tìm Vũ La:
- Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân ngài ở đâu?
Y vừa kêu lên như vậy, tất cả mọi người dường như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng. Đột nhiên tất cả nhớ ra kể từ khi tiến vào Đông Hồ địa cung, biểu hiện của Vũ La luôn luôn ra ngoài dự liệu của mọi người, nói không chừng hắn thật sự có biện pháp.
- Vũ Đại nhân!
Mọi người cùng nhau hô lên, Hồ Thiên Trảm giận dữ:
- Gọi hắn làm gì, không biết hắn trốn đi chỗ nào rồi. Quái vật này đã bị chúng ta dùng kế làm cho trọng thương, đừng lo nghĩ nhiều làm gì. Hiện tại chúng ta nhanh chóng giết nó, dọn sạch cửa động, lúc ấy chúng ta có thể ra ngoài.
Y vừa dứt lời lập tức nhào tới. Mặc dù quái vật kia xám như tro tàn, nhưng lực lượng vẫn còn đó, tuy rằng vết thương trên miệng nó rất lớn, nhưng không phải là thương tốn chí mạng.
Hồ Thiên Trảm nhào tới, bỗng nhiên một cái bóng đỏ bắn ra ngoài, người tinh mắt có thể nhìn ra đây là lưỡi của quái vật kia.
Đầu lưỡi vốn phải mềm mại, nhưng đánh trúng vào người Hồ Thiên Trảm lại giống như một ngọn núi va vào người y.
- A...
Hồ Thiên Trảm hét thảm một tiếng ngã lăn ra đất, nửa người huyết nhục lẫn lộn, xương cốt toàn thân vỡ nát.
Địa cung run lên lần nữa, Vũ La cảm giác dường như có thứ gì đó đang từ dưới đất chui lên, vội vàng quát to một tiếng:
- Cẩn thận, tất cả dựa vào vách đá!
Tào Long Báo cùng Lưu Thư Lương lập tức bay về phía vách đá, những đệ tử khác vứt sợi xích sang bên, vội vàng chạy về phía vách đá.
Những người phản ứng chậm chạp rớt lại phía sau, vừa chạy được vài bước còn chưa kịp bay lên, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân hụt hẫng, cả địa cung đang sụt xuống.
Bọn Vũ La hết sức nhanh nhẹn, bàn tay cắm vào vách đá, treo mình trên vách đá. Các đệ tử chạy tới vách đá cũng bất chước, giống như thằn lằn bám mình trên vách đá.
Những người chạy tới không kịp lập tức bị lún xuống cùng với mặt đất.
Cả địa cung nhanh chóng biến thành một vực sâu không đáy.
Hồ Thiên Trảm hét thảm một tiếng, ra sức trèo lên. Đất đá bên người y không thể ngăn được chảy ào ào xuống, y cất tiếng kêu thảm thiết:
- Vũ La, Vũ sư huynh, van cầu ngươi, cứu ta...
Vũ La lạnh lùng nhìn y:
- Tại sao ta phải cứu ngươi?
Hồ Thiên Trảm sửng sốt ngây người, toàn thân cũng bị vùi xuống cùng đất đá xung quanh.
Ầm...
Mấy tên đệ tử rơi xuống cùng Hồ Thiên Trảm, vực sâu kia đen ngòm không thấy đáy, chỉ có thanh âm khiến cho người ta dựng tóc gáy truyền đến.
Sợi xích còn mắc trong miệng quái vật, đầu kia rũ xuống cạnh miệng vực sâu. Quái vật kia không còn bị lôi kéo, bỗng nhiên linh hoạt trở lại, muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng không ngờ vừa mới động, chỉ nghe xoảng một tiếng, sợi xích kia chợt căng thẳng trở lại.
Quái vật đau đớn hét thảm một tiếng, trong vực sâu vẫn không có tiếng động nào. Nhưng chính hoàn cảnh yên tĩnh này, lại thêm tiếng hét thảm của quái vật khiến cho người ta cảm thấy sợ đến nỗi dựng đứng lông tóc.
- Phía dưới có thứ gì đó...
Cũng không biết là người nào kêu lên một tiếng.
Vũ La lòng thầm cảm thán, mình còn kém xa tiền bối trước kia bố trí mê cung này.
Phía sau trận pháp của tiền bối còn ẩn giấu hai phần ba, nhưng không ngờ rằng một khi hai phần ba trận pháp này phát động, đã khuếch đại mê cung lớn lên mấy chục lần.
Giống như vực sâu dưới chân này, nguyên hồn Vũ La phóng xuất thăm dò cũng không thấy đáy.
Cũng không biết là người nào không chịu nổi sợ hãi trong lòng, vứt một viên dạ minh châu xuống. Một điểm sáng rơi nhanh xuống dưới, khiến cho mọi người có thể nhìn thấy tình hình dưới vực.
Khoảng cách dưới chân mọi người chừng trăm trượng có vô số cửa động. Theo dạ minh châu bay xuống, tối thiểu cũng có vài trăm cửa động.
Mọi người còn đang kinh ngạc, thình lình ánh sáng của dạ minh châu biến mất.
Lập tức có người kinh hô thất thanh:
- Bên dưới có thứ gì đó đã nuốt mất dạ minh châu...
Y còn chưa dứt lời, sợi xích đột ngột run lên, quái vật kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, thình lình bị kéo sâu xuống hàng chục trượng.
Thân thể quái vật vốn ở cạnh bờ vực, bị kéo ra thêm vài chục trượng nữa, vô cùng to lớn. Toàn thân nó đầy vảy đỏ, giống như giao long, nhưng trên lưng có những chiếc gai nhọn dựng đứng, hai bên có hai hàng chân rất nhỏ giống như chân rết.
Lúc này Vũ La đã hiểu ra, những vết thương nhỏ chi chít trên người Bạc trưởng lão là do những chiếc chân nhỏ này tạo thành.
Nói như vậy, quái vật này hẳn là còn có một cái đuôi giống như đuôi cá.
Mọi người đều bị tiếng kêu thảm thiết của quái vật khiến cho trong lòng hoảng sợ, lực chú ý đều tập trung vào thân quái vật này. Thình lình có người tinh mắt chỉ xuống vực sâu kêu to:
- Đó là gì vậy?
Mọi người sợ hết hồn, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong vực sâu đen ngòm có một bóng dáng mơ hồ, lặng lẽ không tiếng động xuất hiện.
Bóng dáng này cực kỳ to lớn, quái vật to hàng chục trượng kia trước mặt nó cũng vô cùng nhỏ bé.
Mọi người chỉ cảm thấy đến một luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, lông tóc toàn thân cũng dựng đứng lên.
Vũ La nhìn kỹ, ma vật kia càng ngày càng gần, rốt cục cũng có thể thấy đại khái rõ ràng. Ma vật này cuốn mình thành một vòng như một con răn, cơ nhục thân thể vô cùng mạnh mẽ, chỉ dựa vào cơ nhục co rút ma sát với vách đá sinh ra lực lượng, âm thâm lặng lẽ trườn lên.
Thình lình đầu nó thò ra, ma vật này cũng không đẹp đẽ gì hơn quái vật kia. Miệng nó như mỏ gà, trán hơi giống như cá sấu, phía sau lại có một vòng xúc tua giống như bờm, tua tủa chi chít, vô ý thức ngọ nguậy, trông ghê tởm vô cùng.
Sau cái đầu này lại có bảy cái đầu nữa thò ra liên tiếp.
Tám cái đầu cùng trên một thân thể.
Vũ La khẽ cau mày, bởi vì hắn cảm thấy thân thể ma vật này dường như quá mức khổng lồ, không hề cân xứng. Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, ma vật kia vung đuôi lên, giống như sắt thép đâm vào vách đá, thoải mái chống đỡ sức nặng thân mình.
Mà sau đó lại là một cái đuôi khác vung ra, ngay sau đó cái thứ ba, cái thứ tư... Đâm vào trong vách đá, vững vàng chịu đựng thân thể khổng lồ của nó.
Ma vật không thèm nhìn tới bọn Vũ La đang treo lơ lửng trên vách đá, tám cái đầu của nó nhìn chằm chằm quái vật kia. Quái vật run rẩy toàn thân, sợ hãi không làm gì được.
Đột nhiên dường như nó bất chấp tất cả, thình lình giơ lên hàng chục cái chân nhỏ tát mạnh vào xương quai hàm của mình.
Máu tươi lập tức bắn ra, nó đã đánh nát xương quai hàm, sợi xích lập tức rơi ra ngoài. Quái vật thoát khốn, lập tức chui trở lại vào trong cửa động.