Vũ La cười khổ một chút, biết lần này chỉ sợ là khó tránh khỏi một kiếp. Một tay hắn túm Động Động xuống:
- Tiểu gia hỏa, đi đi thôi, ta biết ngươi thân phận không bình thường, tên khốn kia không dám làm gì ngươi. Đi đi, nếu có lòng, tương lai khi trưởng thành, nhớ báo thù cho ta!
Động Động liên tục vung tay, vẻ mặt phẫn nộ, giống như muốn nói ta không phải loại thú không hiểu nghĩa khí!
Vũ La lắc đầu, thở dài ném Động Động ra. Tiểu gia hỏa này lại cuộn một vòng trên không, rồi lại rơi xuống trên vai Vũ La.
Vũ La trong lòng cảm động, lại chỉ có thể hung ác túm lấy nó, đang định ném đi, bỗng nhiên bàn tay đen khô héo trên bầu trời kia bất động, sau đó chậm rãi thu trở về.
- Vị nào đã đến đây, sao không hiện thân?
Trên một gò đất cách Vũ La mấy trăm trượng vô thanh vô tức hiện ra một bóng người màu đỏ chói mắt. Không hợp với một mảnh âm u của thiên địa này, màu đỏ này giống như miệng một vết thương bắt mắt ở trên người một cự thú lông xám.
Đó là một nữ nhân, vòng eo yểu điệu, tóc búi cao như mây, phía trên cắm một ngọc trâm màu xanh hình dáng kỳ lạ, một thân váy dài màu đỏ trên có hoa văn màu vàng nhạt, nổi bật giữa núi đồi.
Váy dài của nàng trải hết nửa ngọn đồi, từ xa nhìn lại có thể thấy được khí chất thanh nhã mà cao quý.
Nhưng khi nhìn kỹ lại làm cho người ta cảm thấy cổ quái, một nữ tử khí chất cao tuyệt như vậy lại đeo một miếng che mắt màu vàng nhạt, che mắt trái của nàng lại.
Váy dài ung dung, miếng che mắt màu vàng nhạt, khí thế bễ nghễ thiên hạ, tất cả tổng hợp lại không khỏi ra vẻ vô cùng quỷ dị.
Người trong đám mây đen dường như vô cùng kiêng kị nữ tử này:
- Túc hạ là ai? Tới đây làm gì?
Đôi môi đỏ thắm của nữ tử kia khẽ mở, răng ngọc đều tăm tắp, thanh âm giống như tiên nhạc trên chín tầng trời:
- Địch Thiên Vũ, làm gì phải giấu đầu hở đuôi, cho dù tránh ở trong Bách Mẫu Ô Vân, hôm nay đã xuất thủ, với trí kế của Nhan Chi Tây nhất định có thể đoán ra.
Địch Thiên Vũ ở trong mây đen bị nàng đoán trúng tâm sự, vẫn còn mạnh miệng, hừ một tiếng nói:
- Hừ, bản tọa chỉ cảm thấy tiểu tử này không đáng để bản tọa lộ ra chân diện mục.
Chỉ thấy trăm mẫu mây đen kia nhanh chóng co rút lại, hóa thành một miếng hắc ngọc như ý, rơi vào trong tay một lão giả vóc người trung binh, thân thể hơi gầy.
Dưới hàm lão giả có túm râu dê, hai mắt lại lóe ra kim quang, vô cùng linh động.
Hắn nhìn chằm chằm nữ nhân váy đỏ hỏi:
- Ngươi là ai? Làm sao biết bản tọa?
Nữ nhân kia dường như căn bản không nhìn thấy còn có Vũ La ở bên cạnh, thản nhiên nói:
- Kim Mục Vân Bằng Địch Thiên Vũ, danh chấn Đông Thổ, ai không biết, ai không hiểu? Cũng không cần cảm thấy mất mặt, Nhan Chi Tây ba đại Yêu Thánh liên thủ, bất luận là ai làm ra hành động giống như vậy đều thành giấu đầu hở đuôi.
Tuy rằng nàng nói Địch Thiên Vũ không cần cảm thấy mất mặt, thế nhưng “hành động”, rồi “giấu đầu hở đuôi” làm cho khuôn mặt già nua của Địch Thiên Vũ nóng lên, tức giận nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ta thấy cũng có vài phần bản lĩnh, chắc hẳn không phải là dạng vô danh, thế nào, không dám báo ra danh hiệu, chẳng lẽ sợ bản tọa làm khó?
Nữ nhân kia phi thân lên, cánh tay vung lên, váy dài phiêu đãng giống như một đám mây đỏ xinh đẹp:
- Không cần Đại Thánh làm khó, ta đây cũng muốn nói chuyện cùng Đại Thánh.
Địch Thiên Vũ nổi giận, mày nhướng lên tựa như lợi kiếm, đôi mắt lập lòe kim quang càng thêm hung hiểm:
- Tốt! Thật can đảm, đã mấy vạn năm không có nữ nhân nào dám nói như vậy với bản tọa!
Từ bên trong ống tay áo rộng thùng thình của nữ nhân kia, một bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm ngọc màu xanh trên đầu xuống, giơ chiếc trâm chỉ Địch Thiên Vũ lắc lắc:
- Đại thánh nói vậy không xem tiểu nhân vật như tiểu nữ ra gì, chẳng qua...
Ngón tay trong sáng giống như bạch ngọc nhẹ nhàng bắn ra, chiếc trâm cài đầu bắn ra.
Chỉ thấy trên chín tầng trời giống như bị người ra xé ra, ngân hà rơi xuống.
Rơi đến đỉnh đầu Địch Thiên Vũ mới có thể nhìn ra được, ngân hà kia không ngờ là vô số phi kiếm ngân quang!
Từ quy mô của ngân hà, chỉ sợ có mấy chục vạn phi kiếm hội tụ trong đó, từ trên trời cao rơi xuống, mỗi một thanh phi kiếm đều mang theo lực công kích cực lớn, “rơi xuống” trên người Địch Thiên Vũ.
Vũ La ở bên cạnh khiếp sợ kinh hô thất thanh:
- Thiên hạ đệ nhất kiếm phù: Thiên Nhân Nhất Kiếm!
Địch Thiên Vũ quả thật nhìn ra được, nữ nhân này mặc dù hùng mạnh, thế nhưng dù sao so với mình vẫn kém hơn một bậc. Chỉ là chênh lệch này bởi vì thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm mà dễ dàng bị san bằng, chẳng những san bằng, nữ nhân này dường như còn cao hơn Địch Thiên Vũ một bậc!
Địch Thiên Vũ nhất thời luống cuống chân tay, các loại pháp thuật, dị bảo bay múa đầy trời, ngăn chặn tất cả mưa kiếm.
Năm ngón tay của bàn tay trắng nõn giống như bạch ngọc kia bỗng nhiên thu lại, nắm thành nắm đấm.
Mưa kiếm đầy trời ngưng tụ thành một bó, ngân quang lóe lên hóa thành một thanh phi kiếm cực lớn dài ba trượng, đơn giản tự nhiên, một kiếm bổ về phía Địch Thiên Vũ. Địch Thiên Vũ hú lên quái dị, sau lưng bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh chim màu đen vô cùng lớn, bao bọc bản thân ở bên trong.
Một mỗi chiếc lông đen đều vô cùng cứng rắn, có thể chém đứt phi kiếm bình thường, thế nhưng ở trước mặt thiên hạ đệ nhất kiếm phù lại không chịu nổi một kích, lông đen bị chém đứt bay múa đầy trời, Địch Thiên Vũ chật vật không chịu nổi.
Vũ La nhìn xem vui vẻ thoải mái, đây mới là thực lực chân chính tương xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất! Giống như mình kiếp trước, chỉ khi có lực lượng tương xứng với thiên hạ đệ nhất mới có thể phát huy ra uy lực cực hạn của danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Mình hiện tại vận dụng Bách Vạn Nhân Đồ, căn bản chính là làm nhục đối với Bách Vạn Nhân Đồ!
Địch Thiên Vũ chật vật không chịu nổi, lui ra ngoài ba dặm, dưới chân cày thành một rãnh thật sâu. Hắn lớn tiếng quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nữ nhân kia sắc mặt như thường, nhưng không biết từ khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh Vũ La. Vũ La hoàn toàn không có phản ứng đã bị nữ nhân kia bắt được:
- Đại thánh, tiểu tử này hiện tại đã ở trong tay ta.
Địch Thiên Vũ mừng rỡ nói:
- Nói như vậy ngươi cũng muốn giết tiểu tử này? Chúng ta chính là người cùng đường!
Nữ tử kia lại lắc đầu:
- Đại thánh sai rồi, ta và ngươi vĩnh viễn không có khả năng là người cùng đường. Ta biết tiểu tử này rất quan trọng đối với ngươi, ta dùng hắn đổi hai nữ hải ngươi vừa cướp đi.
Nữ tử kia nắm lấy Vũ La, năm đạo kiếm khí xông vào trong cơ thể Vũ La, dễ dàng phong ấn lực lượng toàn thân hắn lại.
Nàng ta nói như vậy Vũ La lập tức hiểu được lai lịch của nữ tử này. Đáng tiếc hắn hiện tại ngay cả nói cũng không thể.
Địch Thiên Vũ có chút bất ngờ:
- Hai nữ hải kia?
Chỉ sửng sốt chốc lát, Địch Thiên Vũ lập tức phản ứng lại, hơi có chút giật mình:
- Ngươi cần tiểu cô nương kia, nàng là Bán Yêu tộc, ngươi là Bán Yêu Nữ Hoàng Nam Vinh Ngọc Mị!
Nữ tử váy đỏ cười thản nhiên:
- Đại thánh quả nhiên bất phàm, trẫm vừa nói ngươi đã đoán được.
Vẻ mặt của Địch Thiên Vũ trở nên dữ tợn:
- Ngươi thật lớn mật, không ngờ dám xâm nhập Đông Thổ, không sợ ta gọi Đại thánh khác vây công ngươi?
- Đại thánh sẽ không làm vậy.
Nam Vinh Ngọc Mị tự tin quơ quơ Vũ La trong tay:
- Ngươi ám toán Vũ La đã là địch với tam đại yêu thánh Nhan Chi Tây. Trong ba người này, muốn nhân thủ có Thiết Hoành Giang, muốn chiến lực có Hồng Phá Hải, muốn trí mưu có Nhan Chi Tây, một khi khai chiến ngươi nhất định chết không thể nghi ngờ.
Bán Yêu Nữ Hoàng nói không chút khách khí. Khuôn mặt già nua của Địch Thiên Vũ xanh mét nhưng không thể phản bác được nửa câu. Nam Vinh Ngọc Mị nói rất chính xác, ba vị Đại thánh Yêu tộc này liên thủ lại, bóp chết Địch Thiên Vũ hắn rất dễ dàng.
Sắc mặt của hắn trở nên âm trầm:
- Thủ đoạn của bệ hạ thật hay, cố ý dùng Thiên Nhân Nhất Kiếm dời lực chú ý của ta đi, nhất cử bắt lấy Vũ La.