Ba người trở lại doanh địa, Lưu Thư Lương rầu rĩ không vui. Đến xế chiều, rốt cục người thập đại môn phái cũng chạy tới đây, đây cũng là nhờ Cửu Đại Thiên Môn nhiều lần thúc giục.
Dẫn đội chính là một trưởng lão khác của Trưởng lão hội, Bạc Nhất Đằng.
Bạc trưởng lão trong Trưởng lão Hội được xưng chiến lực đệ nhất, người phái lão tới hiển nhiên cũng là Đồng trưởng lão, cũng vì lo rằng Tào Long Báo gặp chuyện không may.
Thập đại môn phái nhanh chóng chọn người, sau đó phái cao thủ trong môn lấy tốc độ nhanh nhất đưa người tới Trưởng lão Hội, Trưởng lão Hội lại phái Bạc Nhất Đằng mang theo mười tên đệ tử, nhanh chóng chạy tới Đông Hồ.
Đồng trưởng lão cũng sợ đêm dài lắm mộng, bởi vì có quái vật kia tồn tại trên mặt Đông Hồ, cho nên so ra còn nguy hiểm hơn cả Đông Hồ địa cung.
Hiện tại người đã đến đông đủ, Lưu trưởng lão trưng cầu ý kiến Tào Long Báo cùng Bạc Nhất Đằng, sau đó quyết định cả đêmường, tiến vào Đông Hồ địa cung. Buổi tối nghỉ ngơi một đêm trên mặt đất trong nội cung, sáng mai sẽ chính thức bắt đầu lần Thiên Môn diễn võ này.
Cuối cùng, Lưu Thư Lương còn khách sáo hỏi một câu:
- Vũ Đại nhân có ý kiến gì?
Vũ La lắc đầu:
- Ta nghe theo mọi người.
Thái độ của Lưu Thư Lương như vậy tự nhiên khiến cho các đệ tử đại môn phái khác tỏ ra bất mãn. Vũ La nhìn qua từng gương mặt khó coi kia, trong lòng cũng thầm thở dài một tiếng.
Đám tuấn kiệt trẻ tuổi thường là mắt mọc trên trán, nếu không tự mình trải qua, rất khó tin có người khác hùng mạnh hơn mình, cho dù là tin đồn có thể tin được.
Cửa vào Đông Hồ địa cung thật ra không phải nằm ở chỗ thuyền đá neo đậu lúc trước. Sở dĩ chọn ở nơi đó là vì vùng nước ở đó vốn là vùng nước an toàn nhất trong cả Đông Hồ.
Cửa vào Đông Hồ địa cung nằm ở phía Tây Bắc vùng này, nước hồ trong suốt, hai bên bờ hồ là cỏ lau cao bằng đầu người bập bềnh theo gió. Nhưng mặt hồ nơi này vô cùng hung hiểm, trong đó có từng bầy Hồng Lân Độc Thiện sinh sống, hơn nữa trong đám cỏ lau hai bên bờ nghe nói còn có một loại hung thú hình dáng như con giải, có thể dài tới một trượng, con hùng mạnh nhất có thể đạt tới tam phẩm.
Bất quá nhiều tu sĩ như vậy xuất hiện cùng lúc ở chỗ này, những hung thú kia cũng hiểu phải tránh họa, tất cả đều trốn ra xa, không có một con nào xuất hiện.
Mọi người theo Lưu trưởng lão chui xuống nước, trong mảng bùn lầy dày đặc dưới đáy hồ, Lưu trưởng lão dùng linh lực quét ra một mảng lớn đá xanh. Trong đám đệ tử thập đại môn phái có hai tên tinh mắt, không đợi Lưu trưởng lão dặn dò đã tiến lên, hợp lực nhấc phiến đá xanh kia lên.
Về phần đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, ai nấy lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, dường như cảm thấy những tên kia động thủ là chuyện dĩ nhiên.
Bên dưới phiến đá xanh dài ba trượng, rộng một trượng kia lộ ra hai cánh cửa đá phong cách cổ xưa. Cửa đá cũng không lớn, chỉ cao một trượng, rộng nửa trượng, Lưu trưởng lão lấy trong lồng ngực ra một ngọc ấn, đặt lên trên cửa đá.
Bên trong ngọc ấn đã sớm chuẩn bị các loại pháp quyết, trận pháp, một khi tiếp xúc cửa đá, lập tức tự động thi triển ra. Từng đạo linh quang bay lên, trong đó xen lẫn các loại pháp quyết, đường nét trận pháp, tung bay đan xen sặc sỡ như đàn bướm.
Theo từng đạo linh quang chìm vào cửa đá, cửa đá dần dần nổi lên một đạo hào quang mờ mờ, gạt nước trong hồ sang hai bên. Sau đó trong một tràng tiếng nổ vang đùng đùng, từ từ mở ra về phía sau.
Một thông đạo tối đen như mực sâu thăm thẳm xuất hiện trước mắt mọi người.
Lưu trưởng lão đi vào trước, sau lão chính là Tào Long Báo, sau đó là Bạc Nhất Đằng, xa hơn là hai vị trưởng lão. Vũ La đứng ở bên cạnh hai vị trưởng lão, đang muốn đi theo vào, Quách Lãnh Nguyệt vốn ở phía sau bỗng nhiên tăng tốc, vù một tiếng tranh trước vượt qua Vũ La. Dường như nàng không hề nhìn thấy Vũ La ở phía trước mình, tranh trước tiến vào.
Theo sát phía sau là Triệu Dực Tông và những đệ tử Cửu Đại Thiên Môn khác, tranh nhau cướp đường chen chúc tiến vào.
Vương Cầm Hổ cùng Thương Điệp Lệ đi tới bên cạnh Vũ La, Vương Cầm Hổ cười khổ nói:
- Vũ Đại nhân, mời.
Vũ La cười cười, khoát tay:
- Không cần khách sáo, chúng ta cùng nhau vào đi thôi.
Cửa đá rộng rãi, mấy người song song đi vào không thành vấn đề. Thương Điệp Lệ nhìn Vũ La một chút, người này tuổi không lớn lắm, danh tiếng không nhỏ, vừa rồi không thèm tranh giành mà chỉ mỉm cười bỏ qua, tâm cảnh như vậy thật là hiếm có trong lớp cao thủ thanh niên.
Thật ra nếu như nàng biết Vũ La chính là người của hai thế giới, cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Đệ tử thập đại môn phái phía sau dĩ nhiên không dám khiêu khích, rất ngoan ngoãn chờ người Cửu Đại Thiên Môn tiến vào, bọn họ mới theo sau tiến vào.
Thông đạo rất dài, cũng rất rộng rãi.
Hai bên cũng dùng nham thạch khổng lồ màu vàng nâu xây thành, trên mặt khắc hoa văn phong cách cổ xưa dày nặng. Dường như bên trong hoa văn còn ẩn chứa trận pháp, lộ ra vẻ hoành tráng mà thần bí.
Vũ La nhìn qua không nhịn được gật đầu:
- Tiền bối năm xưa bố trí địa cung này quả thật là một đời cao nhân.
Phía trước Quách Lãnh Nguyệt khinh thường cười một tiếng:
- Chuyện này cần ngươi nói hay sao, năm xưa hao phí lực lượng cả Trung Châu mới mở ra được Đông Hồ địa cung này.
Triệu Dực Tông nói:
- Một đời cao nhân thì đã sao, có bố trí nhiều hơn nữa vẫn bị người phá giải, bảo bối để lại cũng chỉ cho hậu nhân được lợi.
Vũ La nhìn hai người phía trước một cái, cũng không lên tiếng phản bác, tranh giành miệng lưỡi có ý nghĩa gì. Thiên Môn diễn võ sắp sửa bắt đầu, có cơ hội sẽ dạy dỗ bọn chúng một phen, nếu hiện tại động thủ, ắt sẽ bị người nói mình lấy mạnh hiếp yếu.
Hắn chỉ hạ giọng nói khẽ với Vương Cầm Hổ cùng Thương Điệp Lệ bên cạnh:
- Cẩn thận một chút, địa cung này không đơn giản.
Hai người nghi hoặc:
- Nơi này đã bị các tiền bối quét qua nhiều lần rồi, xác định không có nguy hiểm gì nữa.
Vũ La không muốn giải thích:
- Chỉ là cảm giác của ta mà thôi, chú ý một chút.
Hai người biết hắn có lòng tốt, cũng lặng lẽ gật đầu.
Ba người phía sau chính là đệ tử thập đại môn phái.
Người đi đầu trong ba người này dáng vẻ già trước tuổi, y theo sau ba người Vũ La, thấy ba người trò chuyện với nhau, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Y ngẫm nghĩ một chút, sải bước tiến lên ôm quyền hành lễ:
- Vũ Đại nhân, tại hạ đệ tử Ngũ Trang Quan Mạnh Liên Ân.
Ngũ Trang Quan nằm bên bờ Hoài Sơn hà, đây là một con sông lớn nằm bên ngoài Yên sơn, Hoài Sơn hà bắt nguồn từ trong Yên sơn, trong sông có rất nhiều thủy quái. Ngũ Trang Quan trấn giữ trên bờ Hoài Sơn hà, là môn phái nổi tiếng ở Trung Châu. Mỗi tháng Ngũ Trang Quan thường hay tổ chức môn hạ đệ tử chém giết thủy quái dưới sông, nhờ vậy Hoài Sơn hà là địa phương có dân cư đông đúc, lượng thủy quái ở đó giảm đi rất nhiều, cũng là một công đức không nhỏ.
Mà Ngũ Trang Quan cũng nhờ có địa điểm luyện binh tự nhiên là Hoài Sơn hà, thực lực không ngừng lớn mạnh, mấy năm qua có khí thế đuổi theo Cửu Đại Thiên Môn.
Vẻ mặt Mạnh Liên Ân già dặn như vậy cũng là nhờ rèn luyện chém giết thủy quái ở Hoài Sơn hà mà có được.
Vũ La biết Ngũ Trang Quan, hơn nữa cách không xa Nhược Lô Ngục mình, bèn khẽ mỉm cười nói:
- Tính ra chúng ta cũng là đồng hương.
Mạnh Liên Ẩn cười ha hả:
- Vũ Đại nhân, nghe nói cấp bổ của Nhược Lô Ngục có chút không thuận tiện, chi bằng sau khi ta trở về, xin các sư đệ mỗi tháng mang một ít thực phẩm tới Nhược Lô Ngục có được chăng?
Đây rõ ràng là lấy lòng Vũ La. Mặc dù cấp bổ của Nhược Lô Ngục có chút không thuận tiện, nhưng cũng không cần tới người ngoài giúp đỡ. Vũ La rất hài lòng về hành động chém giết thủy quái, tạo phúc phàm trần của Ngũ Trang Quan, cho nên cũng không từ chối ý tốt của Mạnh Liên Ân, chắp tay cười nói:
- Mạnh huynh quả thật nhiệt thành, trước hết ta xin thay mặt Nhược Lô Ngục từ trên xuống dưới tạ ơn Mạnh huynh.