Vũ La chợt hiểu, thì ra là trước đây nàng buộc chặt lại... Không bao lâu sau, Ma Sát Thiên mỗ từ trong phòng tắm đi ra.
Nàng không hề thoa son đánh phấn, để lộ vẻ đẹp tự nhiên của một mỹ nữ. Mái tóc dài đen nhánh để xõa sau lưng, vẫn còn ấm ướt, nhờ tóc buông xõa như vậy, gương mặt nàng lộ vẻ dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Vốn lần đầu tiên Vũ La nhìn thấy nàng, có cảm giác như một tên thư sinh mặt trắng.
Hiện tại nhìn lại, đôi mày cao vút, mắt như làn thu thủy, thanh tú vô cùng. Mũi nàng thon thả thẳng dài, môi son hồng nhuận, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ vô cùng hấp dẫn.
Hai khí chất khác nhau ở trên một người, ngay cả Vũ La cũng chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy.
Nàng chỉ mặc một thân y phục màu trắng đơn giản, nhìn qua giống như một bộ nho sam màu trắng. Nhưng ngang eo buộc chặt dây lưng, trên dưới trước sau cũng không khỏi lộ ra vẻ hấp dẫn.
Vóc người Cốc Mục Thanh cao gầy mà cân xứng, Chu Cẩn lại có dáng vóc mềm mại, các phần thân thể to nhỏ cân xứng. Dù Ma Tử Câm không cao, nhưng có được một bộ ngực ngạo nhân.
Nhưng dù là Ma Tử Câm cũng có vẻ không bằng nữ nhân trước mặt Vũ La.
Bất quá Ma Sát Thiên mỗ cao hơn nàng, nếu so với Cốc Mục Thanh cũng chỉ thấp hơn một chút. Cho nên bộ ngực hùng vĩ như vậy càng xứng với vóc người nàng.
Thậm chí nếu như không phải có biểu hiện của bóng nàng trong phòng tắm, rất có thể theo bản năng Vũ La sẽ quên đi ngực nàng.
Nhưng hiện tại quan sát cẩn thận, mới thấy được chúng khổng lồ tới mức nào.
Vốn ý của Ma Sát Thiên mỗ muốn tắm cũng chính là chứng minh mình không phải là không có ngực, hiện tại đã mãn nguyện, nhưng vẫn còn hơi căm tức, cất tiếng quát lạnh:
- Nhìn gì vậy?
Vũ La chẳng qua là khiếp sợ mà thôi, đối với nữ nhân lớn hơn mình hơn mấy trăm tuổi, thật sự khó có thể sinh ra tâm tư gì khác, nghe vậy chỉ cười nhẹ nói:
- Ta nhìn cái gì chẳng lẽ nàng không biết sao, biết rồi còn cố hỏi.
Ma Sát Thiên mỗ giận tím mặt:
- Tiểu tặc ngươi muốn chết!
Nàng đang muốn động thủ, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói:
- Vũ Đại nhân, bên mỏ Ô Thiết phái người tới nói có chuyện khẩn cấp, xin ngài tới đó xử lý.
Lúc này là đêm khuya, cả đêm phái người chạy tới đây như vậy, e rằng mỏ Ô Thiết thật sự đã xảy ra chuyện. Vũ La tức thì biến sắc, nói với Ma Sát Thiên mỗ:
- Ta phải ra ngoài một chuyến.
Ma Sát Thiên mỗ cười gằn một tiếng:
- Muốn chạy ư?
Vũ La buột miệng thốt ra một câu:
- Nàng cũng không cần làm ra dáng vẻ hung thần ác sát như vậy làm gì, bề ngoài nàng xinh đẹp như vậy, dù tỏ ra dữ tợn thế nào cũng không dọa được người khác...
Những lời này thuần túy là theo bản năng, nhưng cũng chính là phản ứng theo bản năng này khiến cho Ma Sát Thiên mỗ vui vẻ trong lòng, lão bà cũng thích người khác khen mình đẹp. Lúc này nàng giả vờ nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Muốn chạy ư, không được đâu, mỗ mỗ ta cùng đi với ngươi.
Vũ La có vẻ bất ngờ:
- Nàng chịu thả ta đi sao?
Ma Sát Thiên mỗ nói:
- Ở đây ngươi có một Hấp Linh Phù trận hoàn hảo không tổn hao gì, ta muốn nhờ Hấp Linh Phù trận này dưỡng thương một thời gian, ít nhất trong khoảng thời gian này, ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay mỗ mỗ ta.
Vũ La không thể làm gì hơn là lắc đầu:
- Vậy nàng cần phải chuẩn bị tâm lý trước...
Ma Sát Thiên mỗ bị trọng thương, lại từ Ma Lạc Uyên đi ra, Vũ La chỉ cần thoáng nghĩ là có thể đoán được, nhất định là nàng bị cừu gia nào đó vô cùng lợi hại đuổi giết, mới chạy tới nơi này. Nếu đã là như vậy, hẳn nàng sẽ không dám làm gì gây náo loạn, nếu giết mình, nhất định sẽ gây ra một trường hỗn loạn.
Ma Sát Thiên mỗ không hiểu rõ lời của Vũ La là có ý gì, nhưng vừa theo chân hắn bước ra ngoài, thấy ánh mắt bỉ ổi của Mã Hồng lập tức hiểu ra tất cả. Lúc này nàng hận mình không thể tát chết hai nam nhân này ngay tại chỗ, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, mới có thể đè nén lửa giận trong lòng.
Mã Hồng nhìn gương mặt Ma Sát Thiên mỗ một chút, lại nhìn vóc người nàng, vẻ mặt y lộ ra ý “Vũ Đại nhân thật là lợi hại”. Vũ La lòng thầm kêu khổ, Mã Hồng ngươi là con quỷ chết non, đây là nhân vật bậc nào, ngươi cũng dám chọc ghẹo. Nếu làm cho nàng nổi giận, muốn tiêu diệt Cửu Đại Thiên Môn cung không thành vấn đề.
- Hừ!
Ma Sát Thiên mỗ hừ lạnh một tiếng, cất bước đi trước. Vũ La thở dài, biết đây không phải là lão bà khoan dung độ lượng, mà là người ta đã ghi nhớ kỹ mối thù này. E rằng sau khi nàng dưỡng thương khỏe lại, lập tức sẽ đại khai sát giới.
Vũ La lắc đầu đuổi theo, lại nghe Ma Sát Thiên mỗ lên giọng dạy dỗ:
- Con người ngươi nhìn qua cũng không tǬ nhưng càng nhìn lại càng không chịu nổi.
- Tên vừa rồi là thuộc hạ ngươi đó sao, thuật ngự hạ chú trọng điều độ đúng mực. Hành động vừa rồi của tên kia như vậy, tuy rằng ngươi biết rõ sẽ mang lại mối họa cho mình nhưng lại không trách cứ, thậm chí trong lòng không xuất hiện ý nghĩ trừng phạt thuộc hạ. Thủ đoạn của ngươi như vậy làm sao có thể khuất phục loại người ngang ngược bất tuân kia?
Vũ La đã nhìn ra vị mỗ mỗ này thích lên mặt dạy đời, lúc nào cũng rất thích “chỉ điểm” người khác vài câu. Hắn cũng không muốn tranh cãi nhiều lời, nếu như nói tiếp sẽ xảy ra một cuộc tranh luận. Mà bản thân Vũ La cũng hiểu, cộng cả hai đời lại, thuật ngự hạ của mình quả thật cũng chẳng ra gì.
Đến đại môn Nhược Lô Ngục, trên thực tế Vũ La có hơi lo lắng cho hai pho tượng Bệ Ngạn. Nhưng ra tới đại môn, hắn cảnh giác quay đầu lại nhìn một cái, hai pho tượng Bệ Ngạn cũng không có phản ứng gì, Vũ La không khỏi thầm lấy làm kỳ.
Thế nhưng Ma Sát Thiên mỗ quay đầu lại nhìn Nhược Lô Ngục một cái, lộ ra vẻ có chút nghi ngờ:
- Căn cứ có hình dạng như vậy, mỗ mỗ ta mới nhìn thấy lần đầu tiên, kỳ quái, thật là kỳ quái...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Đi nhanh đi.
Mỏ Ô Thiết ở cách Nhược Lô Ngục cũng không xa, trước mặt Ma Sát Thiên mỗ, Vũ La luôn tỏ ra đề phòng, cho nên hắn cũng không dám để lộ Ngọc Ấn Linh Phù, chỉ sử dụng thủ đoạn phi hành thông thường. Tốc độ của hắn quả thật là chậm tới mức thê thảm, không nỡ nhìn.
Ma Sát Thiên mỗ không nhịn được lên tiếng nói:
- Nhìn qua chiến lực của ngươi không tệ, vì sao tu vi kém cỏi như vậy, thật sự là chẳng ra gì.
Nàng chộp lấy cổ tay Vũ La, cũng không biết thi triển thủ đoạn gì, Vũ La chỉ cảm thấy trước mắt hào quang chợt lóe, lúc ngừng lại không khỏi có chút mờ mịt nhìn quanh bốn phía:
- Nơi này là chỗ nào vậy?
Ma Sát Thiên mỗ nói:
- Mỗ mỗ ta bay theo phương hướng phi hành của ngươi.
Vũ La ấp úng:
- Vừa rồi ngài bay bao xa?
- Chỉ là ba ngàn dặm mà thôi.
Vũ La toát mồ hôi lạnh:
- Mỗ mỗ các hạ, mỏ Ô Thiết kia cách chúng ta chỉ vài trăm dặm mà thôi.
Ma Sát Thiên mỗ có hơi há hốc mồm, sau khi sửng sốt một chút bắt đầu già mồm cãi lý:
- Vì sao ngươi không nói sớm? Mỗ mỗ ta đây thần hành, khoảng cách ngắn nhất cũng đã na di qua sáu ngàn dặm. May là mỗ mỗ ta cố ý không dùng toàn lực, cho nên lần này chỉ vượt qua ba ngàn dặm. Con người ngươi đó, vừa gặp cảm thấy có chút tâm kế, càng ngày càng cảm thấy không chịu nổi, hành sự không có kế hoạch...
Vũ La nổi nóng:
- Được rồi, được rồi, tóm lại là con người ta không ra gì, lão nhân gia ngài cũng không phải là chuẩn bị chọn rể, bình phẩm nhân phẩm của ta để làm gì?
Ma Sát Thiên mỗ bị hắn trách móc một trận, nào là con rể, nào là nhân phẩm, không ngờ không biết nên nói thế nào. Một lúc lâu sau thình lình mặt già đỏ ửng, xấu hổ lúng búng:
- Ừm... Mỗ mỗ ta lấy đâu ra con gái...