- Vũ Đại nhân chờ ta một chút, ta cùng đi với ngươi.
Vương Cầm Hổ có chút sững sờ: Đi thật sao? Thương Điệp Lệ đã lôi tay của y, kéo y đi theo. Vương Cầm Hổ mừng rỡ: Đây là lần đầu tiên Thương Điệp Lệ chủ động cầm tay mình...
Bốn người đi rồi, đám trưởng bối Tào Long Báo còn đang do dự, có đệ tử đã nôn nóng khó dằn nổi, vận khởi linh nguyên oanh kích Đông Hồ trên đỉnh đầu.
Bịch...
Linh nguyên nhìn như cường hãn đánh vào Đông Hồ xanh thẳm trên đầu, chỉ thấy nó khẽ rung một chút, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Mọi người đang muốn tiếp tục, trong vực sâu đột nhiên truyền đến một tiếng gầm thét tức giận. Kế tiếp là một tràng thanh âm đùng đùng từ dưới vực lao lên, bùng một tiếng vang lên, một đạo sóng khí mạnh mẽ hất mọi người ngã nghiêng ngã ngửa. Tám cái đầu khổng lồ dữ tợn từ dưới vực sâu xông lên, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm mọi người.
Tào Long Báo thể hiện ra tố chất của một vị cao nhân tiền bối, thương yêu bảo vệ vãn bối. Y lập tức lặng lẽ không tiếng động dán sát người vào vách đá, sau đó cũng không chào hỏi ai, lặng lẽ trượt xuống, chui theo lối vào mê cung mà bốn người Vũ La mới vừa đi vào.
Mặc dù nhìn bề ngoài Tào Long Báo nóng nảy kiêu ngạo, không phải là kẻ có tâm cơ. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, y có thể trở thành cường giả đỉnh cấp, trở thành Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, nếu không mặt dày tâm tối làm sao có thể?
Thiên Vương cổ đã lên tới, hiển nhiên bởi vì có người muốn oanh kích Đông Hồ, đã chọc cho nó giận tím mặt. Đây là một trường kiếp nạn, Thiên Vương cổ ắt sẽ đại khai sát giới. Nhưng đây cũng là một cơ hội, tên đệ tử xấu số oanh kích Đông Hồ đầu tiên kia nhất định sẽ hấp dẫn phần lớn lực công kích của Thiên Vương cổ, chính là thời cơ tuyệt hảo để chuồn đi.
Cơ hội như vậy, với tính cách của Tào Long Báo chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bạc trưởng lão là đệ nhị cường giả, cũng là người thứ hai chạy đi. Chỉ có một vị trưởng lão khác lòng đầy nhiệt huyết, muốn cứu người trong lúc nguy nan, nhưng bị Thiên Vương Cổ nuốt chửng ngay tức khắc.
Thiên Vương cổ vốn đang ở bên dưới ăn thi thể Bá Vương cổ, nhưng mới ăn được một nửa, bữa ăn ngon bị cắt đứt. Nó vô cùng phẫn nộ, tàn sát bừa bãi một phen, những đệ tử này nào phải là đối thủ của nó, nhất thời tất cả đều chui vào bụng nó.
Lưu Thư Lương nhìn Thiên Vương cổ tàn sát ngang ngược, bất đắc dĩ cất tiếng thở dài, rốt cục vẫn lụa chọn rút lui, là người thứ ba vào mê cung.
Tất cả mọi người đều chọn một cửa vào mê cung duy nhất: Là cửa Vũ La đã đi vào.
Nơi này là một mảnh thảo nguyên diện tích khôn cùng, quét mắt nhìn qua thậm chí còn rộng lớn hơn cả Lạc Nhật hoang nguyên nơi Đông Thổ. Noi đây đầy cỏ hoang rậm rạp cao hơn đầu người, xa xa có gò đất chập chùng, rải rác còn có một ít rừng cây nhỏ.
Bốn người Vũ La đứng trên một gò đất, cảnh giác nhìn bốn phía.
Gió thổi cỏ lay ào ào, cho dù là có thứ gì nguy hiểm ẩn núp trong bụi cỏ, bọn họ cũng không thể phát giác.
Tuy rằng tính Vương Cầm Hổ vô tư, lúc này cũng có vẻ lo lắng:
- Vũ Đại nhân, rốt cục chúng ta làm sao ra ngoài đây?
Lúc Vũ La tới đây đã nghĩ ra một biện pháp, bất quá biện pháp này có hiệu quả hay không, lúc nào mới có hiệu quả, hắn cũng không nắm chắc.
Hắn đứng trên gò nhìn xung quanh một vòng, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu Phù Cổ còn có thể sai khiến, cần gì mình phải tự làm chuyện này?
Khắp nơi toàn là ảo cảnh do mê cung tạo ra, muốn nhìn thấu chân tướng không phải là một chuyện đơn giản.
Tiền kiếp Vũ La còn tự cho mình là đại hành gia về trận pháp, đời này liên tiếp gặp phải thượng cổ trận pháp, nên bị đả kích nặng nề. Cũng may trận pháp này hắn đã tìm hiểu rõ ràng từ trước, hơn nữa nguyên hồn của hắn hùng mạnh, chỉ trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, rốt cục đã tìm được địa điểm như dự liệu.
Địa điểm này trong ảo cảnh là dưới một cây đại thụ.
Vũ La men theo rễ cây điểm ra một chỉ, Vu lực màu vàng sẫm bắt đầu chui vào. Nơi này không thể sử dụng pháp bảo, Vũ La không thể làm gì khác hơn là dùng Vu lực màu vàng sẫm có lực phá hoại lớn nhất.
Lẽ ra Thiên Vương cổ đã xuất hiện, Vũ La cũng nên không ngại gì nữa, có thể tùy ý sử dụng pháp bảo linh phù.
Nhưng tình huống thực tế không phải là như vậy.
Sau khi rót Vu lực màu vàng sẫm trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, hắn mới đứng lên nói:
- Được rồi, chúng ta đi tới một ảo cảnh.
Mê cung Đông Hồ đối với tu sĩ Trung Châu là một ký ức bi thảm, tượng trưng cho chết chóc đẫm máu. Nhưng đối với Vũ La hiện tại, chỉ là một trận pháp hơi khó một chút mà thôi.
Trong đoạn ký ức mà Lam Điệp ấn ký truyền cho hắn, có một tin tức rõ ràng.
Trận pháp áp chế pháp bảo và linh phù này, vào thời kỳ thượng cổ là một trận pháp biến thể.
Nói trắng ra chính là một tổ hợp trận pháp cố định. Tổ hợp này có một cái tên rất uy phong: Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn.
Vốn là một phong ấn vô cùng nghiêm cẩn, cơ hồ không chê vào đâu được.
Trong đoạn tin tức này của Lam Điệp ấn ký, có một bộ Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn đầy đủ.
Nhưng bộ trong mê cung Đông Hồ này cũng không phải là bộ Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn chính thống. Tỷ như hai phần ba địa cung ẩn giấu này, sau đó chợt bạo phát ra vực sâu không đáy kia... Cũng là vị tiền bối ấy tự thêm vào.
Nhìn qua phong ấn vô cùng kín kẽ, nhưng sau khi Vũ La cẩn thận phân tích vẫn tìm ra được sơ hở.
Vốn hắn có thể trực tiếp sử dụng thần kiếm Thiên Tinh hoặc là Bách Vạn Nhân Đồ oanh kích sơ hở của những trận pháp này, nhất định một đòn sẽ thấy hiệu quả ngay tức khắc. Nhưng trong lòng Vũ La vẫn còn có chút băn khoăn: Nếu là Bát Hoang Dưỡng cổ, tại sao phải che giấu Trung Cung chân chính, cũng là hai phần ba địa cung kia?
Tài sao Bản Mệnh Thiên Tướng phong ấn vốn hoàn mỹ vô khuyết lại bị thay đổi hoàn toàn?
Bởi vì những điều băn khoăn này, Vũ La không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên hắn quyết định lấy ổn thỏa làm trọng, lợi dụng Vu lực màu vàng sẫm từ từ ăn mòn trận pháp.
Ở tình huống thông thường, chỉ cần công kích một sơ hở là đủ. Nhưng Vũ La muốn cùng lúc công kích năm chỗ sơ hở mà hắn tìm được, tác dụng cùng chung mới có thể nhanh chóng sinh ra hiệu quả.
Vương Cầm Hổ nghe Vũ La nói phải đi, bất đắc dĩ nói:
- Đi đâu bây giờ, nơi này chính là Đông Hồ địa cung, các vị tiền bối năm xưa cũng phải lạc trong này nhiều ngày. Nếu không phải người đông thế mạnh, nói không chừng sẽ không ra được, chúng ta sao thể ra một cách dễ dàng như vậy được?
Y vừa mới dứt lời, chợt cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, đã trở lại lối vào mê cung, nơi vực sâu không đáy khi nãy.
- Hả?
Vương Cầm Hổ á khẩu không nói gì được, một lúc lâu mới ủ rũ nói:
- Được rồi, ta thay các vị tiền bối chết oan trong Đông Hồ địa cung năm xưa nói với ngươi một tiếng: Ta phục rồi!
Y lại tỏ ra hơi tiếc nuối:
- Năm xưa nếu có Vũ Đại nhân, số người chết có thể giảm đi một chút...
Thương Điệp Lệ ở bên cạnh cười nói:
- Mặc dù thời gian chúng ta ở cạnh Vũ Đại nhân không dài, nhưng từ đầu đến bây giờ, ngươi ngẫm lại mà xem, có lúc nào mà Vũ Đại nhân làm chuyện không nắm chắc? Nếu hắn đã nói đường sống ở dưới, vậy thì chắc chắn ở dưới mê cung bên dưới, ngươi còn gì không yên lòng?
Vương Cầm Hổ trơ mặt ra cười nói:
- Ta nào có thông minh được như nàng...
Mạnh Liên Ân cắt dứt lời tỉ tê của hai người, chỉ lên trên nói:
- Các ngươi nhìn xem.
Trên vực sâu, Đông Hồ vẫn giống như một khối bảo thạch xanh lam như trước, nhưng cũng đã không thấy những đệ tử kia nữa. Phạm vi địa cung khi trước hiện tại khắp nơi toàn là lỗ thủng và vết nứt khổng lồ, còn có rất nhiều vết máu còn mới in trên vách đá.
Không cần phải nói, tất cả mọi người có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Thương Điệp Lệ cất tiếng thở dài, khe khẽ lắc đầu. Bất kể thế nào, mọi người cũng cùng nhau tiến vào Đông Hồ địa cung. Lúc tiến vào còn sống sờ sờ, nhưng bây giờ chỉ còn lại có mấy người bọn họ, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.