- Vũ tiên sinh.
Vũ La đáp lễ. Có vẻ nghi hoặc hỏi:
- Không biết vị tiền bối này xưng hô như thế nào?
- Ta gọi là Tằng Tất Phàm, đây là điệt nữ Tiểu Thiền của ta.
Tằng Tất Phàm rất cởi mở thẳng thắn:
- Trên bái thiếp của ta viết là “kẻ hữu duyên”, chắc có lẽ Vũ tiên sinh sẽ cảm thấy nghi hoặc...
Vũ La gật đầu. Tằng Tất Phàm lại nói:
- Cũng phải nói rằng, chúng ta xem như là một nửa cố nhân.
Vũ La lại càng không hiểu.
- Tiên sinh có còn nhớ trường đại nạn ở Bắc Cương. Ngũ Phương ới hay không?
Sắc mặt Vũ La khẽ biến, Lam Điệp ấn ký trên ngực hắn giật giật thật mạnh.
- Tằng tiền bối có ý gì?
Tằng Tất Phàm lấy làm kỳ, trước đó Vũ La rất hòa khí vì sao thoáng cái trở nên cảnh giác hẳn lên, tựa hồ có chút đề phòng với chính mình?
- Lúc ấy ta cùng diệt nữ ở tại Bắc Cương, đã từng gặp các ngươi. Bất quá dưới trường đại nạn kia, bản thân chúng ta cũng khó mà giữ được, thật sự vô lực xuất thủ tương trợ...
Vũ La nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Nói như vậy thật đúng là nửa cố nhân...
Tằng Tất Phàm cùng Thiền cô nương tới đây là muốn lôi kéo quan hệ, Vũ La đã biết rõ những người này không có liên quan với bí mật của Lam Điệp ấn ký, tự nhiên nhiệt tình hẳn, đàm đạo vui vẻ.
Tằng Tất Phàm đưa ra một phần lễ vật xa xỉ, Vũ La chiêu đãi một bữa tiệc rượu rất thịnh soạn, khách chủ vui vầy. Tằng Tất Phàm cùng Thiền cô nương cũng không ở lại lâu, tiệc tan lập tức cáo từ. Trước khi đi, Thiền cô nương nói với Vũ La muốn thành lập một điểm tiếp tế trên tinh không phù đảo của hắn.
Đối tượng tiếp tế là con cháu của Tằng Thị Tiên tộc tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu lịch lãm rèn luyện. Cứ mỗi mười năm, Tằng Thị Tiên tộc thông qua Quyền Kiếm thương hành do Thiền cô nương chưởng quản sẽ trả cho Vũ La tiền thuê một trăm vạn tiên ngọc.
Đây là một mối thu nhập từ trên trời rơi xuống. Vũ La lại vô cùng nghi hoặc: Vì sao chuyện tốt như vậy lại tự động tìm tới mình? Trước kia chưa từng nghe nói qua có Tiên tộc nào định kỳ phái con cháu tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu lịch lãm rèn luyện cả...
Thấy vẻ nghi hoặc của Vũ La, Thiền cô nương mỉm cười, nói:
- Đợi lần sau ta đến, tiên sinh sẽ hiểu.
Ba ngày sau khi Tằng Tất Phàm cùng Thiền cô nương rời đi, tinh không phù đảo lại nghênh đón một vị khách nhân: Cơ Tiểu Tiểu.
Cơ Tiểu Tiểu nói là đến thăm Vũ La, nhưng chỉ cúi chào Vũ La một cái, lập tức bỏ chạy đi tìm Triệu Hiểu Hiểu tâm sự. Diêu Yểu thường xuyên không có mặt trên tinh không phù đảo, nàng đi Hỗn Loạn Tinh Lưu, mỗi lần trở về đều mang theo một thân vết thương cùng một ít thu hoạch không lớn không nhỏ. Trên đảo chỉ còn lại hai thiếu nữ này, hơn nữa các nàng đã quen biết từ lâu.
Triệu Hiểu Hiểu không thích nói chuyện, nàng cùng Cơ Tiểu Tiểu đi dạo một vòng trên tinh không phù đảo, đã nhìn ra lần này Cơ Tiểu Tiểu có gì khác lạ.
- Ngươi có tâm sự sao?
Cơ Tiểu Tiểu cúi đầu:
- Vì sao ngươi thấy được?
- Nếu ngươi không có chuyện gì, từ nãy tới giờ ắt hẳn sẽ nói ríu ra ríu rít không ngừng, sẽ không dễ dàng buông tha lỗ tai ta như vậy.
Cơ Tiểu Tiểu cười khổ, nhìn nhìn Triệu Hiểu Hiểu trong ánh mắt có vẻ thâm trầm:
- Lần này tới rồi, sau này cũng không biết lúc nào mới có thể tới thăm các ngươi được nữa...
Triệu Hiểu Hiểu sững sờ:
- Vì sao vậy? Ngươi muốn bế quan ư?
Cơ Tiểu Tiểu lắc đầu:
- Lần trước ta nói kế hoạch Thiên Đồng kia, ngươi còn nhớ không?
Triệu Hiểu Hiểu gật đầu:
- Còn nhớ, các ngươi đã tìm được Long Hóa Thạch, có lẽ kế hoạch kia cũng sắp sửa thành công. Phụ thân ngươi rất nhanh sẽ trở thành nhân vật có quyền thế trong Thanh Khâu Tiên tộc, chạm vào là có thể phỏng tay.
Thần sắc Cơ Tiểu Tiểu có vẻ ảm đạm:
- Nếu như Thiên Đồng kế hoạch có thể thành công, vậy thì đúng như lời ngươi nói. Thế nhưng... Kế hoạch này đã bị gác lại rồi.
Triệu Hiểu Hiểu hết sức bất ngờ:
- Vì sao vậy, không phải là đã có tất cả tài liệu rồi sao, vì sao gác lại như vậy?
- Khó khăn lớn nhất của kế hoạch Thiên Đồng không phải là thu thập những tài liệu kia, mà là luyện chế áo giáp. Thiên Đồng Khải Giáp là Phù Hạch Tiên Binh, hơn nữa là một bộ. Vốn Thanh Khâu tiên tộc chúng ta có một vị Tam Phù Thiên Công quan hệ rất tốt, trước khi đã đáp ứng với chúng ta, chỉ cần chúng ta có thể gom góp đủ tài liệu cần có, sẽ giúp bọn ta luyện chế Thiên Đồng Khải Giáp, thế nhưng... Vị Tam Phù Thiên Công kia nửa năm trước tiến nhập Hỗn Loạn Tinh Lưu tìm kiếm một loại khoáng thạch phi thường hiếm thấy, đến bây giờ vẫn chưa thấy đi ra.
Nữa năm vẫn chưa thấy đi ra, đây cũng không phải là một tình huống lạc quan.
- Gia tộc đã quyết định đợi thêm nửa năm nữa, nếu như vị Tam Phù Thiên Công kia vẫn chưa đi ra, vậy sẽ hoàn toàn gác lại kế hoạch Thiên Đồng.
- Vì sao vậy, cho dù vị kia đã chết đi thật, các ngươi vẫn có thể tìm Tam Phù Thiên Công khác kia mà? Trong Cửu Giới Tinh Hà, tuy rằng Tam Phù Thiên Công không nhiêu lăm, nhưng vẫn có thể tìm được...
Cơ Tiểu Tiểu lắc đầu:
- Ngươi vẫn không biết giá trị của Tam Phù Thiên Công. Bắt đầu từ thời gia gia ta đã nghĩ hết cách giao hảo với vị Tam Phù Thiên Công này. Dù là như vậy, lúc trước cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền của, mới khiến cho y đáp ứng hỗ trợ luyện chế.
- Sau khi y mất tích, trong gia tộc nghĩ hết các biện pháp, nhưng vẫn không liên hệ được với bất cứ vị Tam Phù Thiên Công nào khác.
- Thời gian cùng linh cảm của mỗi một vị Tam Phù Thiên Công đều có hạn, tác phẩm mà bọn họ có thể sáng tạo cũng là có hạn. Bởi vậy những người có giao hào với Tam Phù Thiên Công, căn bản sẽ không giới thiệu Tam Phù Thiên Công với người ngoài. Nếu giới thiệu cho ngươi rồi, tinh lực Tam Phù Thiên Công sẽ bị phân mỏng, đúng ra người tiến cử có thể được hai tác phẩm, nhưng tiến cử rồi cũng chỉ còn được một tác phẩm.
- Trong nhà tìm rất nhiều người, căn bản không có người nguyện ý giúp cho. Không ai dẫn kiến, những Tam Phù Thiên Công cao ngạo đã quen, căn bản sẽ không gặp bất kỳ một người xa lạ nào.
Triệu Hiểu Hiểu im lặng, bí mật Vũ La chính là Tam Phù Thiên Công, căn bản không có ai nói với Cơ Tiểu Tiểu. Không được Vũ La cho phép, không có ai tiết lộ.
Cơ Tiểu Tiểu thở dài:
- Không có kế hoạch Thiên Đồng, phụ thân ta không là gì cả, ta cũng không là gì cả. Trong nhà đã quyết định, phái ta đi tinh cầu chữ Giáp số 191 cai quản sự vụ gia tộc ở đó, chuyến đi này chỉ sợ không có mấy trăm năm là không về được. Lần này ta đi thăm bằng hữu cũ từng người một, lần sau gặp lại, rất có thể là mấy trăm năm về sau rồi...
Tinh cầu chữ Giáp số 191 chính là thế giới cấp thấp, là tinh cầu tư hữu của Thanh Khâu Tiên tộc. Cơ Tiểu Tiểu đi tới đó chính là “thần minh”, nhưng dù sao đó cũng là thế giới cấp thấp, đi tới đó trong thời gian ngắn sẽ không trở về được. Nàng có huyết thống trực hệ, lại bị phái đi chưởng quản một thế giới cấp thấp, bị đuổi ra khỏi Tiên giới, cũng có nghĩa là đã bị bài trừ ra khỏi trung tâm quyền lực của gia tộc.
Cơ Tiểu Tiểu ở lại tinh không phù đảo ba ngày, sau đó cáo từ mọi người rời đi.
Từ đầu đến cuối Triệu Hiểu Hiểu đều nghiến chặt răng, không nói cho nàng biết thật ra Vũ La chính là cứu tinh của nàng.
Sau khi Cơ Tiểu Tiểu đi rồi, Triệu Hiểu Hiếu tìm một cơ hội khéo léo để nói với Vũ La về khốn cảnh mà cha con Cơ Tiểu Tiểu đang gặp phải. Cuối cùng nàng phát hiện ra mình không phải là người biết khéo léo, rốt cục cũng phải thành thật nói thẳng.
Nhắc tới Cơ Tiểu Tiểu, trong đầu Vũ La hiện ra Vị phụ thân nịnh hót của nàng. Thật ra Vũ La không có chút hảo cảm nào, Cơ Thường Tại không phải là thật sự nhiệt tình, chỉ có chút thiện tâm mà thôi, vẫn chưa làm cho mình thích tới mức phải vội vàng chạy đi trợ giúp.
Sau khi Triệu Hiểu Hiểu nói xong, hắn cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, chuyện này coi như xong.