Vu Thiên Thọ không nhịn được hỏi.
Vũ La lắc đầu:
- Ta cũng không biết, bất quá ta thấy chúng chui ra từ trong xương sống chọc trời này, e rằng xương sống chọc trời này cũng không phải là thứ sạch sẽ gì.
Vũ La vừa thốt ra, thần sắc Mục Tuyền Dương bỗng nhiên biến đổi:
- Chẳng lẽ lại là...
Mọi người vừa dùng ngọn lửa uy hiếp quái xà xung quanh vừa hỏi:
- Là cái gì? Nói mau!
Quái xà tựa hồ cũng cảm thấy những ngọn lửa này khó đối phó, phần lớn cũng quay đầu đuổi theo ba người Lý Vân Đông, áp lực của ba người thình lình tăng mạnh. Mắt Cừu Nhân Hổ đảo tròn, lại định mặt dày đi tìm che chở.
Trong những người này, Cừu Nhân Hổ là thiệt thòi nhất, vốn những quái xà này là do oan hồn sinh ra, tuy rằng sinh hồn Bạch Hổ của lão hung ác thật, nhưng vẫn còn kém đám quái xà này, ngược lại trở thành vật đại bố cho chúng. Quái xà nối đuôi nhau liên tiếp xông về phía Cừu Nhân Hổ.
Ở xung quanh xương sống chọc trời này, linh lực của mọi người hao tổn quá nhanh, chiến lực mọi người giảm xuống chỉ còn tương đương tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, không phải là đối thủ của bầy quái xà đông như vậy.
Cừu Nhân Hổ trốn chạy khắp nơi, khổ không thể tả, cuối cùng quyết định bất chấp thể diện, chạy về phía bọn Vũ La.
Mục Tuyền Dương trầm ngâm một chút, chợt lên tiếng nói:
- Trường Bạch sơn của ta ở gần Bắc Cương, biết được một số chuyện người khác không biết. Thật ra Bắc Cương có một truyền thuyết được lưu truyền không mấy rộng rãi, sở dĩ Bắc Cương hóa thành bộ dạng như hiện tại, là có liên quan tới một con Ma Long.
- Ma Long!
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.
Đã có Thần Long, tự nhiên cũng có Ma Long. Nghe nói là phân chia từ Long tộc mà ra, nhưng tình huống cụ thể thế nào, vậy không biết được. Chẳng qua tính tình Ma Long hiếu sát, có các công pháp tà ác, chiến lực hơn xa Thần Long thông thường.
Vũ La nhớ lại ký ức của Lam Điệp ấn ký, trong đó hẳn là một con Thần Long, hơn nữa là một Thần Long rất có địa vị trong Long tộc, nhưng trên xương sống của nó không có gai xương. Hơn nữa gai xương này có chứa nọc độc bên trong, cực kỳ tà ác, chỉ sợ quá nửa chính là xương sống của một on Ma Long.
Nghĩ đến sự hung tàn và hùng mạnh của Ma Long, trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi, không khỏi gia tăng lực lượng, ngọn lửa càng bốc lên mãnh liệt. Những quái xà kia bị ngọn lửa bùng cháy quét tới, rít lên những tiếng quái dị lộ vẻ không cam lòng, lui về phía
- A...
Cừu Nhân Hổ rú lên, lông lộn lao đến, ở xa xa nhìn về phía bọn Vũ La:
- Vũ La huynh đệ, xin hãy nể tình đồng đạo Nhân tộc với nhau mà ra tay viện thủ!
Lão thật sự không biết xấu hổ nữa.
Nếu so với tính mạng, thể diện đã là gì?
Sau lưng Cừu Nhân Hổ là hàng trăm quái xà đang đuổi theo, đông như kiến, ngọ nguậy nhưng nhúc, khiến cho người ta nhìn thấy phái dựng tóc gáy. Vu Thiên Thọ và Lư Niệm Vũ nhìn sang Vũ La, chờ hắn quyết định. Vũ La nở một nụ cười, cao giọng nói:
- Mọi người kết bạn mà đến, hành động lần này lại là Cửu Đại Thiên Môn liên thủ, ân oán trước kia tự nhiên gác sang bên không nói, mau lại đây là được.
Trong lòng Cừu Nhân Hổ chợt cảm thấy nghi ngờ: Tiểu tử này trở nên dễ dãi như vậy từ khi nào?
Nhưng một con quái xà đang cắn tới, gần như táp trúng mông lão, nguy hiểm tới cực điểm. Cừu Nhân Hổ không kịp suy nghĩ nhiều nữa, xông tới như điên, dùng cả tay lẫn chân bò lên thật nhanh.
Vũ La mở ra một lỗ hổng trong vòng lửa phòng ngự, Cừu Nhân Hổ mừng rỡ định tiến vào, thình lình trước mặt xuất hiện một bàn chân phóng đại nhanh chóng, đạp thật mạnh vào mặt lão.
Hiện tại Cừu Nhân Hổ chỉ có chiến lực cảnh giới Cửu Cung, Vu lực màu vàng sẫm của Vũ La vẫn còn nguyên vẹn. Một cước này đạp cho Cừu Nhân Hổ choáng váng mặt mày, rơi ngược xuống dưới.
Đám quái xà bên dưới thấy con mồi mà mình vất vả truy đuổi sắp sửa vào trong vòng lửa, hết sức không cam lòng. Không ngờ răng hạnh phúc tới quá bất ngờ, con mồi kia đột ngột bay trở lại.
Đám quái xà dĩ nhiên không hề khách sáo, ùa lên một lượt, như nước thủy triều màu đen bao phủ lấy Cừu Nhân Hổ.
A!
Cừu Nhân Hổ hét thảm một tiếng, thê lương quát lên:
- Vũ La, ngươi gạt ta...
Vũ La cười ha hả:
- Ta gạt lão đó, lão làm gì được?
Cừu Nhân Hổ liên tục kêu thảm thiết, căn bản không có cơ hội cãi lại, chỉ trong thoáng chốc đã không còn tiếng động.
Phía trước sắc mặt Lý Vân Đông cùng Trịnh Tinh Hồn biến đổi, thầy trò hai người liên thủ quét sạch quái xà xung quanh, Lý Vân Đông trầm giọng nói:
- Tiểu tử kia nổi điên rồi, hắn giết Cừu Nhân Hổ, chính là quyết định sẽ không bỏ qua cho thầy trò chúng ta. Hai trưởng lão Không Động cùng Nga Mi đã chết, chúng ta tứ cố vô thân, đi mau!
Trịnh Tinh Hồn giận dữ:
- Không ngờ Trường Bạch sơn cùng La Phù sơn đã nghiêng về phía Chu Thanh Giang, thật là đáng hận!
Một con quái xà đánh tới, Trịnh Tinh Hồn vung hai tay, hai thanh đao kim loại cự thú đan chéo nhau xuất ra, chém quái xà kia làm bốn mảnh. Bản thân y cũng thở hồng hộc, vội vàng đuổi theo Lý Vân Đông.
Vu Thiên Thọ giật mình nhìn Vũ La, bên cạnh còn có Mục Tuyền Dương và trưởng lão La Phù sơn, nếu chuyện này truyền ra...
Mục Tuyền Dương cười ha hả một tiếng, ôm quyền nói:
- Hôm nay Trường Bạch sơn chúng ta cùng Chung Nam sơn đã là người một nhà rồi. Tường La Phù sơn cũng vậy...
Trưởng lão La Phù sơn cũng cười to:
- Lâm Tuyệt Phong và Trịnh Tinh Hồn hoành hành ngang ngược, La Phù sơn chúng ta đã sớm cảm thấy chướng mắt.
Lúc trước Vũ La mật đàm cùng Chu Thanh Giang, chính là muốn nhờ lão lôi kéo La Phù sơn và Trường Bạch sơn.
Vũ La mười phần nắm chắc lôi kéo hai đại Thiên Môn trung lập này về phe mình. Khoan nói tới thực lực bản thân hắn, chỉ ba người Hướng Cuồng Ngôn đã đủ để ảnh hưởng tới quyết định của bất kỳ đại Thiên Môn nào.
Trong sơn cốc, Chu Thanh Giang đề nghị ở lại nghỉ ngơi và hồi phục, chính là thương nghị cùng hai vị trưởng lão chuyện này. Hai vị trưởng lão cũng đã sớm có ý đó, lập tức dùng trận pháp truyền âm liên hệ với chưởng môn bản môn. Sau khi mật đàm một phen, Chu Thanh Giang để lộ ra một ít quân bài tây, hai bên lập tức đạt thành hiệp ước liên minh.
Mục Tuyền Dương khinh thường nhìn thoáng qua bầy quái xà phía ngoài, Cừu Nhân Hổ trong đó e rằng đã bị ăn sạch sẽ. Đường đường Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân Bắc Cương, từ dưới chót từng bước leo lên đỉnh cao quyền lực, cứ như vậy âm thầm lặng lẽ chết đi ở nơi này, nói ra e rằng cũng không ai tin tưởng.
Trưởng lão La Phù sơn thầm than một tiếng trong lòng: Không phải là Cừu Nhân Hổ không lợi hại, mà là Vũ La quá mạnh.
Từ lúc Cừu Nhân Hổ đắc tội Vũ La, từng bước từng bước cho đến bây giờ, ngẫm lại dường như là một kết quả tất yếu. Thật ra hầu như Cừu Nhân Hổ không có phạm sai lầm, vấn đề là lão không biết được con bài tẩy của Vũ La, mỗi lần Cừu Nhân Hổ cho rằng tất thắng, Vũ La lại giở ra một quân bài tẩy, đánh cho lão tơi bời hoa lá.
Trong đám quái xà bỗng nhiên vang lên một tiếng hổ gầm thê lương, một sinh hồn Bạch Hô gào thét vọt ra. Đáng tiếc đã không còn túc chủ, nó cũng không chạy được xa. Vô số quái xà chảy nước dãi ròng ròng, vỗ cánh bay lên, nối đuôi nhau xông về phía sinh hồn Bạch Hổ.
Sinh hồn Bạch Hổ kia cũng thật là hung hãn, một trảo chộp chết một con quái xà, chỉ trong khoảnh khắc đã có mấy quái xà chết dưới trảo của nó.
Bất quá số lượng quái xà thật sự quá nhiều, quái xà chết đi lập tức hóa thành một luồng sương mù màu vàng sẫm vây quanh sinh hồn Bạch Hổ. Từng gương mặt người, mặt thú dữ tợn há miệng thật to cắn về phía sinh hồn Bạch Hổ.
Chỉ sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, sinh hồn Bạch Hổ giết chết được gần năm mươi quái xà, nhưng cũng bị chiến thuật biển người của quái xà đè bẹp.
Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng:
- Tên khốn này ngầm hại chúng ta rất nhiều lần, lần này giết chết lão, cũng hà giận đôi chút.
Mục Tuyền Dương cũng có thể nhìn ra:
- Cừu Nhân Hổ đã chết, Bắc Thú quân vẫn còn. Ta nghĩ trong Bát Đại Tính, ắt có người hết sức vui vẻ nhìn thấy Cừu Nhân Hổ tử trận.