Giống như Hỏa Ấn đạo nhân cũng dẫn theo hai vãn bối, một người là Đại Năng cảnh giới Vấn Thiên, một người là cảnh giới Khuynh Thiên.
Kết giới bên ngoài kia là chủ ý do cổ tộc ẩn thế đưa ra. Ngọc Lục Hợp đích thân chủ trì. Tuyển mười tên Đại Năng cảnh giới Đạp Thiên liên thủ bố trí.
Cho nên Vũ La vừa tới đã đánh toạc phong ấn kết giới. Ngọc Lục Hợp vốn đã có thù từ trước với hắn lần này lập tức bạo phát ra. Hỏa Ấn đạo nhân lo lắng Vũ La chịu thiệt thòi, cho nên vội vàng tới đây ngăn cản Ngọc Lục Hợp.
Hỏa Ấn đạo nhân nói chuyện này rõ ràng cho Vũ La. Hắn nghe xong thầm giật mình. E rằng thực lực của cổ Ngọc thế gia đã là hùng mạnh nhất trong số cổ tộc ẩn thế. Xiêm trưởng lão trước kia đã đạt đến cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong, hiện tại lại xuất hiện một tên Ngọc Lục Hợp cũng không kém gì Xiêm trưởng lão.
Đáng tiếc Xiêm trưởng lão còn bị mình trấn áp bên trong thiên hạ đệ nhất trấn phù Thiên Địa Tù Lao.
Nhớ đến chuyện này Vũ La cũng nảy ra ý nghĩ muốn đi thăm Xiêm trưởng lão xem thế nào.
Hỏa Ấn đạo nhân dẫn Vũ La đến chỗ ở của mình, dọc trên đường đi Vũ La cũng cảm nhận được vài cỗ khí tức, tất cả đều đang thổ nạp tu luyện, cảnh giới còn xa chưa đạt tới Đạp Thiên.
Vũ La không khỏi thầm mắng bọn Ngọc Lục Hợp. Rõ ràng là chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn. Đưa đám vãn bối của mình vào cầu may tăng thêm kiến thức, nhưng lại đặt ra một kết giới “Đạp Thiên trở xuống không được tiến vào”, quả thật là không còn gì để nói.
Hỏa Ấn đạo nhân tính tình cổ quái, chỗ ở cũng hết sức kỳ lạ, hai vị vãn bối mà lão mang đến là Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy, một người dựng lều trại, một người xây nhà gỗ. Hai người quay xung quanh một gốc cổ thụ khổng lồ. Hỏa Ấn đạo nhân ngụ trên gốc cổ thụ này.
Trên cây có một ổ chim khổng lồ, lúc trước cũng không biết là sào huyệt của loài ác điều nào. Có lẽ chính chủ đã bị Hỏa Ân đạo nhân “mời” đi với thái độ không hữu hảo hiện tại coi như Hỏa Ấn đạo nhân cưu chiếm ổ thước.
- Vũ La đi lên đó ngồi chơi một lúc...
Vũ La vội vàng lắc đầu:
- Tiền bối không cần khách sáo, ta ở bên dưới là được rồi.
Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy bên cạnh cười thầm.
Hỏa Ấn đạo nhân cũng không miễn cưỡng:
- Được, ngươi đã tới đây vậy hãy cố gắng tu luyện, nói không chừng có thể có cơ hội. Lão đạo ta lên trước.
Lão vừa nói vừa dùng cả tay lẫn chân giống như loài khi vượn bò lên nháy mắt đã tới trên tổ chim khổng lồ. Tư thế lão nhanh nhẹn chẳng khác nào loài cầm thú, khiến cho câu khách sáo “cung tiễn tiền bối” của Vũ La nghẹn lại trong cổ họng.
Trước đây Vũ La cũng chưa từng gặp qua Tả Lư đạo nhân và Biên Nhất Huy. Nhưng có mối quan hệ giữa Chung Nam sơn và Côn Luân sơn, hai bên chung đụng cũng rất hòa hợp. Hàn huyên mấy câu, Biên Nhất Huy không nhịn được bèn hỏi Vũ La:
- Vũ huynh đệ. Lúc trước vẫn có lời đồn đãi ngươi thủy chung không thể đạt tới cảnh giới Đại Năng, nhưng bây giờ nhìn lại ngươi đã là Đại Năng cảnh giới Phụng Thiên...
- Đã là Phụng Thiên đỉnh phong rồi.
Tả Lư đạo nhân bên cạnh nói.
Vũ La gật đầu khiêm tốn nói:
- Mới vừa đột phá không lâu.
Tả Lư đạo nhân cùng Biên Nhất Huy ngạc nhiên:
- Thật là Đại Năng rồi! Ngươi... Ngươi tu luyện chỉ mới vài năm... Tốc độ như vậy... Trước chưa từng có ai. Chỉ sợ sau này cũng không có.
Tả Lư đạo nhân lắc đầu cười khổ:
- Vũ huynh đệ ngươi không biết, bên ngoài vẫn không phục ngươi, cái cớ lớn nhất mà bọn họ dựa vào để công kích ngươi chính là ngươi vẫn không thể trở thành Đại Năng. Nhưng bọn xuẩn ngốc kia cũng không chịu suy nghĩ, ngươi tu luyện đã được bao lâu? Nếu nhanh như vậy đã trở thành Đại Năng, quả thật chính là nghịch thiên rồi. Cái cớ mà bọn họ dựa vào để công kích ngươi không đứng vững. Nhưng hiện tại cái cớ này cũng không tồn tại được nữa, nếu để cho đám ngu xuẩn kia biết được, e rằng chúng sẽ tìm đậu hũ đập đầu vào tự vẫn.
Biên Nhất Huy cũng tỏ ra cảm thán:
- Nếu so với ngươi, chúng ta quả thật là không mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông...
Mặc dù hai người cảm thán nhưng cũng không hề tỏ ra ghen ghét, đây là chỗ khác nhau giữa người mình với địch nhân.
Cuộc nói chuyện của ba người bởi vì Tả Lư đạo nhân và Biên Nhất Huy bị đả kích nặng nề, nôn nóng muốn tu luyện mà kết thúc.
Vũ La cũng tìm một nơi gần đó, vung chưởng chặt cây, dựng lên một ngôi nhà gỗ đơn sơ, bắt đầu tu luyện.
Bên trong nhà gỗ, Vũ La vẫn dùng linh văn bố trí phòng ngự kết giới, trong đó ẩn hàm pháp tắc Vu Văn. Tin rằng trên cả Ngũ Phương giới, ngoại trừ Vũ La ra cũng không có người nào có thể phá vỡ.
Sau khi bố trí xong, hắn lấy Thần Huyết Thạch ra, nắm trong hai tay bắt đầu tu luyện.
- Lão Hoành, vì sao lão lại ngăn cản ta!?
Ngọc Lục Hợp có chút căm tức, nhìn về phía Hiên Viên Thế Hoành rống to.
Hiên Viên Thế Hoành vẫn không tức giận, bàn tay to béo khoát khoát:
- Lão đó, tật cũ không chừa, vẫn không đủ kiên nhẫn.
Ngọc Lục Hợp hậm hực ngồi xuống, Hiên Viên Thế Hoành chậm rãi nói:
- Bọn ta đã là cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong, chỉ cần Thiên môn rộng mở, lập tức có thể phi thăng. Mơ ước vài ngàn năm qua của tu sĩ Trung Châu sắp sửa đạt thành trong tay chúng ta. Nhưng Vũ La hắn thì sao? Tối đa hắn cũng chỉ là cảnh giới Phụng Thiên, chỉ còn lại có sáu tháng, bất kể thế nào cũng không còn kịp nữa.
- Nếu chúng ta động thủ cùng hắn, thắng cũng là thắng thảm, độ kiếp vô vọng, thua càng không cần phải nói, lão cũng đừng quên Xiêm trưởng lão.
Ngọc Lục Hợp thở dài nói:
- Làm sao ta lại không biết? Chẳng qua không thể nuốt trôi cục tức trong lòng...
Trên gương mặt béo núc của Hiên Viên Thế Hoành lúc này lộ ra vẻ âm độc:
- Hắc hắc, nuốt không trôi? Chỉ cần đợi thêm sáu tháng nữa, chúng ta độ kiếp thành công, đứng vào hàng Tiên Nhân, trước khi đi cho tiểu tử kia một nhát, bảo đảm làm cho hắn tan thành tro bụi! Ai bảo ngươi nuốt cục tức này? Bất quá chúng ta chỉ là chờ thêm sáu tháng là có thể phát tiết cơn tức giận này.
Mắt hồ Ngọc Lục Hợp chợt lóe tinh quang, gật đầu thật mạnh:
- Lão nói rất đúng.
Ngày thứ hai, phong ấn bị Vũ La phá vỡ một lần nữa được dựng lại. Ngoại trừ Vũ La ra, vẫn không thấy ai có thể tiến vào được nữa.
Xung đột lần trước cùng Ngọc Lục Hợp dường như thoáng chốc đã bị người quên lãng. Trong khu vực trung tâm sâu trong Yên sơn này, ngày ngày các tu sĩ chỉ biết có tu luyện, dường như trong lúc nhất thời hết thảy xung đột đều biến mất.
Mãi cho đến ngày thứ ba, Vũ La mới quyết định đi xem thiên môn kia thử.
Thiên môn rộng mở, đối với hắn vẫn là lo lắng nhiều hơn.
Hai ngày đầu hắn vẫn vừa tu luyện, vừa cảm giác linh khí biến hóa xung quanh. Nỗ lực sau hai ngày vẫn không có chút đầu mối nào, hắn không thể làm gì khác hơn là chán nản bỏ qua, nghĩ tới chuyện đi xem thiên môn một chút, nói không chừng sẽ tìm được manh mối gì đó.
Hắn luôn luôn tính trước làm sau, đầu tiên là định dò tìm dấu vết trong linh khí biến hóa, sau đó lại đi dò xét thiên môn. Tránh cho bởi vì thiên môn trước mắt mà sinh ra định kiến vào trước là chủ, ảnh hưởng tới phán đoán khách quan của mình.
Hắn không cho Biên Nhất Huy cùng Tả Lư đạo nhân theo mình, mà là một mình theo cảm giác này, từng bước từng bước tiến vào khu vực trung tâm nhất của Yên sơn.
Yên sơn núi non trùng điệp, rừng rậm khe sâu. Vũ La hoàn toàn bỏ qua linh nguyên, đơn thuần dựa vào thân thể lực lượng bôn ba. Gặp phải trở ngại, có thể đi qua thì đi, nếu như không thể, vậy đi vòng qua.
Dùng phương pháp nguyên thủy nhất này, tận lực tránh khỏi rất nhiều phiền nhiễu, hy vọng đạt được cảm ngộ cơ bản nhất đối với thiên môn.