- Ta còn một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nữa...
Cái gì, còn một đạo nữa sao? Thương Cửu Phách giật mình kinh hãi, làm sao có thể như vậy được? Mỗi tu sĩ chỉ có thể tu luyện một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, tiểu tử này đã có đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất kia, làm sao có thể tu luyện được đạo thứ hai...
Vẻ kinh ngạc mà lão đoán trước cũng hiện ra, đáng tiếc xuất hiện trên mặt Thương Cửu Phách lão, chứ không phải là trên mặt Vũ La.
Lực Bạt Sơn bay lên không, lúc trước Vũ La sử dụng Lực Bạt Sơn cùng Kỳ Lân Tý gia trì cho cánh tay trái, cho nên Thương Cửu Phách không biết Vũ La mạnh mẽ như vậy là nhờ đạo Thiên Mệnh Thần Phù này.
Lực Bạt Sơn vừa xuất hiện, lập tức có hai đạo linh phù cũng xuất hiện theo. Đây là hai đạo linh phù Vũ La dùng Thần Chi luyện chế mà thành, phẩm chất rất tốt, uy lực tự nhiên không tầm thường.
Hai đạo linh phù phối hợp với Thiên Mệnh Thần Phù Lực Bạt Sơn thành phù trận Đại La Tam. Mặc dù đây không phải là phù trận độc môn, nhưng vì nó cũng là Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm, cho nên tạo thành phù trận còn hùng mạnh hơn một mình Thái Thượng Kiếm Chú tam phẩm.
Hai cỗ lực lượng chạm nhau, Thái Thượng Kiếm Chú không phải là đối thủ, lập tức bại trận.
Hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù hùng mạnh va chạm vào nhau, lực lượng toát ra chấn những đệ tử Thái Âm sơn bay ra xa.
Không để lỡ thời cơ, Vũ La giơ tay lên điểm ra, đầu ngón tay bay ra một giọt máu rơi vào Bách Vạn Nhân Đồ, quát to một tiếng:
- Bách Vạn Nhân Đồ, thu hoạch sinh mạng!
Huyết quang đột nhiên bạo phát, quét qua cả sơn cốc giống như bánh xe đao. Những kẻ hứng chịu trước tiên chính là đám đệ tử đồng bối với Dịch Long, không có chút lực ngăn cản, tất cả hóa thành sương máu, bị Bách Vạn Nhân Đồ nuốt chửng.
Ngay sau đó là Tả Bất Diệt vốn bị hư ảnh cự hùng đuổi chạy khắp nơi, rồi đến chín tên đệ tử điều khiển kiếm trận.
Cuối cùng Bách Vạn Nhân Đồ tập trung tất cả lực lượng lại, đối phó với Thái Thượng Kiếm Chú của Thương Cửu Phách. Thiên Mệnh Thần Phù tam phẩm sao thể là địch thủ của thiên hạ đệ nhất Thần Phù, huyết quang quét qua mấy lượt, đánh cho Thái Thượng Kiếm Chú cụp đầu xuống không thể ngoi lên. Phù trận Đại La Tam thình lình xuất hiện, đập mạnh vào thân thể Thương Cửu Phách một cái, Đại Trưởng lão Thái Ẩm sơn phụt một tiếng, phun ra một vòi máu.
Vũ La giơ tay trái ra, Kỳ Lân Thần Hỏa ngưng tụ thành một đạo linh văn Thần Thú có tác dụng phong ấn, đập mạnh vào thân thể Thương Cửu Phách.
Thương Cửu Phách lảo đảo vài cái, ngã quỵ xuống đất.
Vũ La đảo mắt nhìn quanh, khẽ vẫy tay một cái, một miếng ngọc túy rơi vãi dưới đất bay lên. Hắn khắc trận pháp ghi lại hình ảnh vào miếng ngọc túy, sau đó đặt ngọc túy trên cột đá cao nhất trong trận pháp của Tả Bất Diệt.
Sau khi khởi động trận pháp ghi hình này, Vũ La nhìn vào ngọc túy thật sâu, giơ cao thần kiếm trong tay chém xuống một kiếm.
Một vòi máu bắn ra, cùng lúc thần quang dâng lên, truyền một ý niệm vào đầu hắn: “Phát hiện Thần Tướng có thể sắc phong, có sắc phong hay không?”
Vũ La đồng ý không chút do dự. Thái Thượng Kiếm Chú vừa mới thoát khỏi thân thể của Thương Cửu Phách lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, chậm rãi chui vào trong mi tâm Vũ La.
Thái Thượng Kiếm Chú ra sức giãy dụa kháng cự, nhưng không đủ sức thoát khỏi số phận bị bắt.
Trong sơn cốc không tên, Đại Trưởng lão Thái Âm sơn đại danh lừng lẫy bị chém đầu. Vũ La ghi lại đầy đủ hình ảnh này, đặc biệt để lại sau này cho Trịnh Tinh Hồn xem.
Sau trường ác chiến, mặt đất bừa bãi, Vũ La cũng bị thương không nhẹ. Hắn lảo đảo bước đi mấy bước, thu hồi Thiên Mệnh Thần Phù, thần kiếm Thiên Tinh, hư ảnh cự hùng trở lại.
Sau đó thu thập thi thể trên mặt đất một lượt, hắn mới chậm rãi ra khỏi sơn cốc.
Bên trong sơn cốc đổ nát một mảnh, máu tươi đầy đất. Tà dương gác núi, dư quang chiếu vào sơn cốc, chiếu mặt đất loang lổ nổi bật lên những vết đỏ sẫm, cả trời đất hết sức thê lương.
Trạng thái hiện tại của Vũ La rất xấu. Vận dụng một lần cả Bách Vạn Nhân Đồ, thần kiếm Thiên Tinh, Thú Thủ Châu Liên và Lực Bạt Sơn, thân thể hắn phải gánh vác quá sức. Nếu không phải Vũ La đã trui rèn thân thể mình trong thế giới thần bí kia tới mức phi kiếm thông thường khó làm thương tổn, chắc chắn hiện tại hắn đã ã lăn ra đất hôn mê.
Hiện tại hắn cũng chi dựa vào một cỗ ý chí cố gắng chịu đựng. Hắn không biết đây là nơi nào, nhưng theo như phong cảnh xung quanh mà phán đoán, hẳn là còn cách Tinh La Hải không xa.
Hiện tại chỉ mới ba tháng trôi qua từ khi hắn cùng Chu Nghiên từ Đông Thổ trở về, Vũ La tin rằng trên Tháp Sơn đảo vẫn còn Ám Vệ đóng ở đó, chỉ cần tìm được Ám Vệ, mình sẽ bình an.
Ngọn núi vô danh này chính là căn cứ của Thái Ẩm sơn, thật sự rất nguy hiểm.
Vũ La cố gắng phóng xuất Ngọc Ấn Linh Phù, hóa thành cụm mây trắng chờ mình bay nhanh về phía Tinh La Hải.
Cũng may hắn dự liệu chính xác, núi này cách Tinh La Hải rất gần, Vũ La thúc giục cụm mây trắng bay với tốc độ nhanh nhất, không bao lâu sau đã thấy một vùng biển cả mênh mông tối đen.
Hắn nhắm Tháp Sơn đảo bay nhanh tới, lúc này đã cảm thấy đầu óc choáng váng. Cụm mây trắng của hắn lúc cao lúc thấp, chợt trái chợt phải, cũng may không bị lạc mất phương hướng.
Dần dần Vũ La nhìn thấy dường như ngoài xa có bóng người nhạt nhòa, dường như có tiếng người kêu la văng vẳng:
- Ám Vệ thì đã sao, Ám Vệ là có thể ngang ngược hoành hành ư, không coi Cửu Đại Thiên Môn chúng ta ra gì...
Vũ La dùng hết sức lực còn lại kêu to một tiếng:
- Ám Vệ nghe lệnh, Vũ La ở đây!
Sau đó hắn hoàn toàn ngất đi, cụm mây trắng mất đi khống chế, lập tức hóa thành một đạo bạch quang chui vào Thiên Phủ Chi Quốc, Vũ La rơi ùm xuống biển.
Chỗ đám đông người ngoài xa chợt có mấy bóng người lao ra, chạy nhanh tới chỗ Vũ La vừa rơi.
Gần đây Chu Thanh Giang sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Chu Nghiên trở về mang theo một tin tức tồi tệ, nhưng chỗ tồi tệ nhất chưa phải là Chu Cẩn. Rốt cục Chu Thanh Giang vẫn là Đại Trưởng lão Chung Nam sơn, trước công sau tư, hiểu rất rõ ràng nếu so với nỗi đau của con gái mình, mối nguy Thái Âm sơn cùng Chung Nam sơn trở mặt thành thù, khiến cho các phái trong Cửu Đại Thiên Môn chia rẽ, mạnh ai nấy ủng hộ một phe mới là mối nguy hại lớn nhất.
Chuyện này không nghi ngờ gì là do Dịch Long làm.
Trước tiên Chu Thanh Giang nghiêm lệnh mọi người trong nhà không được nhắc tới chuyện này với Chu Cẩn, có thể giấu được bao lâu thì giấu, tranh thủ kéo dài thời gian để cho lão hoàn thành việc công trước.
Chu Thanh Giang phái người tới nói chuyện với Thái Ẩm sơn, nhưng bất quá Trịnh Tinh Hồn chỉ lạnh nhạt phủ nhận hết thảy, càng không thừa nhận là Dịch Long hạ thủ.
Chu Thanh Giang cũng không có chứng cớ, trong lòng tức giận không thôi, nhưng cũng tạm thời không thể nào bộc phát. Chu Nghiên đã kể lại cho Chu Thanh Giang một ít kiến thức về Đông Thổ. Mặc dù phần lớn thời gian nàng và Dịch Long cũng không ở bên cạnh Vũ La, chỉ hiểu biết có hạn về Đông Thổ, nhưng hiểu biết có hạn này cũng đủ cho Chu Thanh Giang giật mình kinh hãi: Đông Thổ quả thật trù phú vô cùng.
Ích lợi của chuyện này dính dấp quá lớn, Chu Thanh Giang không thể không cẩn thận sắp xếp.
Chuyện mà Chu Thanh Giang nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu chính là, rõ ràng Dịch Long được Trịnh Tinh Hồn bày mưu sắp kế mới làm như vậy, nhưng y làm như vậy có ích gì? Phá hỏng đường thông Đông Thổ, không có lợi gì cho bọn chúng...
Tình thế bây giờ trở nên rất xấu với Chu Thanh Giang. Không có Vũ La, không thể mở thông đạo không gian. Nếu chiêu mộ Đại sư trận pháp phá giải thông đạo không gian, đó là chuyện vô cùng phức tạp, e rằng sẽ kéo dài thời gian không ít. Nếu bí mật hành sự, từ từ tính toán, vậy vẫn còn có chút hy vọng.