Trên thực tế những năm gần đây Thanh Ngọc cung thế lực hung mãnh, những kẻ cố ý kết giao cùng bọn họ đều nhắm vào mỏ ngọc túy, tự nhiên toàn nói những lời mà bọn họ thích nghe. Cũng vì như vậy mới khiến cho một tên người hầu mắt mọc trên trán, ngay cả Nhược Lô Ngục cũng không coi ra gì.
Bất quá Vi Phụng Hiếu hiểu rất rõ Nhược Lô Ngục là nơi nào, cho nên y mới ngoan ngoãn xuống khỏi pháp bảo ngoài năm mươi dặm, đi bộ mà tới.
Chẳng qua trong thời gian gần đây Vi Phụng Hiếu cũng quá thuận lợi, cho dù đạo tâm kiên định cũng khó lòng tránh khỏi có chút kiêu ngạo. Tuy rằng y biết rõ Nhược Lô Ngục không thể khinh suất mạo phạm, nhưng tự cảm thấy địa vị Thanh Ngọc cung của mình lỗi lạc. Huống chi mình là Vi Phụng Hiếu, cũng là đại cao thủ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng. Cho nên tiếng gọi hùng hồn của y, đúng như suy nghĩ của Vũ La cùng Diệp Niệm Am, rõ ràng là có ý thị uy.
chỉ tiếc sau tiếng kêu của y, khiến cho hung thú trong vòng trăm dặm xung quanh hoảng sợ chạy tán loạn, nhưng bên trong Nhược Lô Ngục lại không có chút phản ứng nào.
Ba thầy trò đứng bên ngoài trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, trong Nhược Lô Ngục vẫn không có ai ra nghênh đón.
Tên đệ tử bên trái đùng đùng nổi giận, lớn tiếng quát:
- Bên trong Nhược Lô Ngục toàn là người chết hay sao, chủ nhân Thanh Ngọc cung giá lâm, còn không mau ra nghênh đón?
Vi Phụng Hiếu nhướng mày, khẽ quát một tiếng răn dạy đồ đệ:
- Lý Dung, bình tĩnh một chút.
- Dạ, sư phụ.
Lý Dung lui về phía sau một bước, nhưng ánh mắt nhìn về phía Nhược Lô Ngục lại tỏ ra oán độc vô cùng.
Lúc này Vi Phụng Hiếu cũng đã hiểu rõ, đây là Nhược Lô Ngục cố ý cho mình phơi nắng, để trách mình không hiểu quy củ. Y thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng mười phần bất mãn: ngươi cũng chỉ là một kẻ coi ngục, không khỏi không biết tự lượng sức mình.
Tuy rằng y trong lòng phẫn nộ, nhưng tên người hầu kia là người Thanh Ngọc cung mình, không thể bỏ lại mặc kệ, cho nên ngẫm nghĩ một chút, sau đó hạ lệnh:
- Tích Linh, tiến lên gõ cửa.
Tên đệ tử An Tích Linh bên phải vâng lệnh, tiến tới trước đại môn Nhược Lô Ngục.
Vốn bình thường nếu có người tới Nhược Lô Ngục, trong căn nhà đá nhỏ màu đen bên cạnh tự nhiên sẽ có người tiến ra nghênh đón, nhưng hôm nay là phiên trực của Mã Hồng, buổi sáng y đã dẫn người tới đây dạo vài vòng, sau đó trở về nhà ăn chiếm một bàn, bắt đầu chơi bài cửu, Hiện tại tất cả ngục tốt đều đang ăn trưa trong nhà ăn, nên trong nhà đá không có ai cả.
An Tích Linh tới cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai pho tượng Bệ ngạn cách mặt đất chừng vài trượng, miệng Bệ ngạn ngậm vòng cửa. Y không có cách nào khác đành phải bay lên, dùng sức đập mạnh vòng cửa.
Quả nhiên bên trong vang lên một giọng bất thiện quát lớn:
- Người nào vậy, không biết nơi này là địa phương nào sao?
An Tích Linh tức tới nỗi thất khiếu bốc khói:
- Không phải chỉ là một nhà ngục tồi tàn sao, ngươi có biết chúng ta là ai chăng, gọi đã nửa ngày, ngay cả cái rắm các ngươi cũng không đánh, Các ngươi có tin rằng sư phụ ta chỉ cần aời một tấm danh thiếp, sẽ làm cho Diệp Niệm Am mất chức Giám Ngục Nhược Lô Ngục hay không? Còn không mau mau mở cửa, nghênh đón sư tôn ta đi vào?
Thanh âm kia không khách sáo chút nào:
- mở cửa ư, chỉ bằng vào Vi Phụng Hiếu, vẫn còn chưa xứng!
An Tích Linh giận tím mặt:
- ngươi nói cái gì? ngươi lặp lại lần nữa xem?
- Ta nói, chỉ bằng vào Vi Phụng Hiếu, vẫn còn chưa xứng!
- ngươi...
Lòng bàn tay An Tích Linh chợt lóe linh quang, pháp bảo xuất hiện, định tấn công vào đại môn Nhược Lô Ngục, chợt bị một bàn tay từ phía sau giữ lại, An Tích Linh quay đầu lại:
- Sư phụ...
Vi Phụng Hiếu bình thản nói:
- Lui lại trước đã.
- nhưng sư phụ, bọn này không biết trời cao đất rộng, dám lên tiếng nhục mạ người...
- Vi sư tự biết chuyện này, lui lại.
-Dạ.
An Tích Linh không cam lòng lui xuống, Vi Phụng Hiếu đứng ở trước cửa, thản nhiên nói:
- Lần này Vi mỗ tới đây là vì nghe nói môn hạ người hầu mạo phạm Nhược Lô Ngục, không biết trong đó đúng sai thế nào, mời Diệp Đại nhân ra nói chuyện.
Vi Phụng Hiếu cũng có chút kiêu căng, ra ý là các ngươi đã bắt người của chúng ta, ta nhất định phải nói lý với các ngươi một phen, Thanh Ngọc cung gần đây thuận lợi vô cùng, bất giác Vi Phụng Hiếu có cảm giác mọi sự đối với mình hết sức thuận buồm xuôi gió, không hề có suy nghĩ ở dưới mái nhà thấp thì phải cúi đầu. Huống chi y cơ hồ không biết mình đang ở dưới mái nhà thấp.
Trước đại môn Nhược Lô Ngục hiện ra một cơn trốt xoáy linh quang màu đen, bọn Vũ La, Kiều Hổ, Mã Hồng đã ra ngoài.
- Đây là Vi Cung chủ ư?
Vũ La tỏ vẻ thờ ơ:
- Ngài muốn tìm Diệp Đại nhân chúng ta lý luận sao?
Vi Phụng Hiếu tỏ ra ôn hòa:
- Đúng vậy.
Vũ La cười thầm trong lòng, khẽ khoát tay:
- Đi thông báo một tiếng, hỏi xem Diệp đại nhân có tiếp hay không.
Tự nhiên không cần Kiều Hổ tự mình chạy đi thông báo, đã có một tên ngục tốt nhanh chóng chạy đi.
Lý Dung cười khẩy liên hồi:
- chỉ là một lão già giữ ngục, còn làm bộ làm tịch như vậy, thật sự hết sức nực cười, hừ...
Vũ La khẽ cau mày, ngăn tên ngục tốt vừa chạy đi:
- Nếu các ngươi nói như vậy, Diệp Đại nhân sẽ không tiếp.
Dứt lời bèn vung tay lên:
- Chúng ta trở vào thôi, xin ba vị tự tiện.
Lý Dung nổi giận, xông lên phía trước chộp ra một trảo, năm đạo linh lực sắc bén như đao nhắm vào cổ Vũ La:
- Ta xem hôm nay ai trong các ngươi dám trở vào.
Trong mắt Vũ La chợt lóe hàn quang, vừa định ra tay, không ngờ Vi Phụng Hiếu một tay giữ đệ tử mình lại:
- Lý Dung, dừng tay.
- Sư phụ, tiểu tử này thật sự đáng giận...
Vi Phụng Hiếu vung tay lên, ném Lý Dung ra phía sau, không để ý tới y đang đùng đùng nổi giận, nói với Vũ La:
- Vừa rồi đệ tử ta chộp ra một trảo, nếu không nhờ ta ngăn cản, hiện tại ngươi đã là một xác chết. Coi như ta có ân cứu mạng với ngươi, đi thông báo đi.
Vũ La hết sức ngạc nhiên, hắn đã gặp nhiều kẻ tự cho mình đúng, nhưng chưa từng thấy kẻ tự cho mình đúng tới mức này, chỉ bằng vào trình độ kém cỏi của đệ tử ngươi, muốn chộp chết ta sao? Bản Đế Quân không đánh cho sư nương y nhìn không ra y đã là may mắn lắm rồi...
Gặp phải đôi thầy trò cực phẩm như vậy, Vũ La cũng không biết nói gì, đành khoát tay hạ lệnh:
- Được, đi mời Diệp Đại nhân xuất hiện.
Không bao lâu sau, cơn trốt xoáy linh lực kia lại xuất hiện, Diệp Niệm Am ra khỏi Nhược Lô Ngục. Theo sát phía sau lão là một tiểu nha đầu tinh linh quỷ quái, không phải Diệp Thanh Quả còn ai?
Đôi ngươi hắc bạch phân minh linh động của tiểu nha đầu láo liên không ngớt, nhưng Vũ La không nhìn nàng một lần nào. Tiểu nha đầu cảm thấy buồn bực, ra vẻ bất mãn tới đứng cạnh Mã Hồng.
Mã Hồng là người sống mấy chục năm, mắt sáng như đuốc, chỉ liếc nhìn qua đã hiểu rõ tâm tư tiểu nha đầu, quả thật có chút buồn rầu, khủng Long nữ này tức giận Vũ Đại nhân, e rằng mình cũng bị vạ lây không tránh khỏi.
Vi Phụng Hiếu hai tay khẽ động một chút, coi như là ôm quyền:
- Diệp Đại nhân.
Diệp Niệm Am chỉ thản nhiên nhìn y:
- Vi cung chủ tới đây là vì tên người hầu buổi sáng hay sao? Trong phạm vi xung quanh Nhược Lô Ngục năm mươi dặm không thể ngự kiếm phi hành, tên người hầu của ngài hết sức ngông cuồng, đến trước cửa không chịu xuống dưới, còn vung kiếm lên định đả thương người. Nhược Lô Ngục hành sự theo lẽ công bằng, đành phải thỉnh y ăn cơm nhà giam vài ngày vậy.
Vi Phụng Hiếu hừ lạnh một tiếng:
- Diệp Đại nhân, chút chuyện nhỏ như vậy mà bắt người hầu ta, không khỏi có chút hà khắc hay sao?
An Tích Linh đã không nhịn được nữa:
- Trong phạm vi năm mươi dặm không thể ngự kiếm ư? Hừ, các ngươi cho rằng Nhược Lô Ngục là nơi nào, có cần lập bia đá trước cửa, quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa không? Mọi người chỉ là nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, các ngươi tưởng mình hay giỏi lắm sao?