Địa Hỏa Kim Kỳ Lân vốn đang trong cơn giận dữ, lại thêm ngay lúc này Động Động từ trong Thiên Phủ Chi Quốc chui ra. Trong khoảnh khắc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhìn qua, Động Động đưa mông về phía nó lắc lắc mấy cái, làm ra vẻ vũ nhục.
Lần này Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã thật sự nổi giận. Mặc dù bản tọa đã lâm vào bước đường cùng, nhưng cũng không thể để cho các ngươi làm càn trước mặt bản tọa như vậy.
Quan trọng nhất chính là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nhận ra Động Động. Cho nên nó tức tối gần nổ phổi, bất chấp tất cả, nhất quyết làm thịt hai tiểu tử này trước rồi hãy nói.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân buông bỏ hỏa diễm lưu tinh, điên cuồng thét lên một tiếng chạy tới. Vũ La thấy vậy hoảng sợ, không biết vì sao mình đột nhiên phát điên, thóa mạ nó làm gì. Hỏa diễm lưu tinh sắp sửa giáng xuống, lúc này bỏ chạy trối chết mới là chính sự.
Lập tức hắn bất chấp tất cả, quay đầu bỏ chạy.
Thấy quái vật khổng lồ kia đuổi tới, Động Động hú lên một tiếng quái dị chui trở vào Thiên Phủ Chi Quốc, trút hết lửa giận của Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cho một mình Vũ La hứng chịu, làm như vừa rồi nó không có trách nhiệm gì trong chuyện này.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân càng đuổi càng gần, lúc Vũ La chạy ra được hai trăm dặm, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã tới sát sau lưng hắn. Một tia lửa màu vàng đỏ từ lỗ mũi Địa Hỏa Kim Kỳ Lân phun ra, nhắm vào lưng Vũ La.
Trong lúc Địa Hỏa Kim Kỳ Lân há to miệng chuẩn bị ngoạm lấy Vũ La nuốt chửng vào bụng, hỏa diễm lưu tinh đã giáng xuống.
Cả mặt đất giống như một mặt nước bị một tảng đá to tướng ném xuống, dao động kịch liệt vô cùng. Núi non vỡ tan trong nháy mắt, đá vụn bay tung, trung tâm chỗ va chạm, một đám mây hình nấm phóng vút lên cao chừng vài ngàn trượng.
Từng đạo sóng xung kích theo dư chấn khuếch tán ra ngoài, vùng núi trong vòng ngàn dặm hoàn toàn hủy diệt.
Khoảnh khắc ấy, Địa Hỏa Kim Kỳ Lân ở ngay sau lưng Vũ La, cho nên nó đã hứng thay Vũ La tuyệt đại đa số lực lượng dư chấn. Trong khoảnh khắc sau cùng, Vũ La mở cung điện tráp gỗ ra, chui vào trong đó.
Cung điện tráp gỗ bị Địa Hỏa Kim Kỳ Lân nuốt chửng, sau đó thân hình khổng lồ trăm trượng của nó bị lực xung kích đánh vào thật mạnh, văng đi lông lốc, rốt cục không biết đi về đâu.
Mọi người trên Quỷ Mộc nhai đã chạy đi xa hai trăm dặm, cách trung tâm hỏa diễm lưu tinh rơi xuống chừng bày trăm dặm, cũng vẫn nằm trong phạm vi núi sụp đất lở và sóng xung kích lan ra. Nhưng thương tổn mà bọn họ hứng chịu nhỏ hơn nhiều so với đám Hổ Báo chiến sĩ ở trong vùng núi.
Sau khi sóng xung kích lan ra, đám mây hình nấm kia bắt đầu khuếch tán bụi đất, bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm. Trong mây bụi mịt trời, giơ tay ra không nhìn thấy ngón.
Khoái Tông cũng thoáng động linh cơ, hầu như là không chút do dự vọt vào bên trong đám mây bụi mịt mù.
Đây là một trận thiên tai, nhưng thật ra Khoái Tông cũng không đau lòng. Ngược lại y biết Hổ Báo chiến sĩ Khoái Cương của Thần Trủng mình hơn phân nửa đã chết, trong lòng càng thêm cao hứng.
Khoái Cương gây trở ngại không nhỏ, nhiều lần nghi ngờ quyết định của Khoái Tông trong Thanh Nguyệt Thần Trủng. Tuy rằng ngoài miệng Khoái Tông không nói, nhưng đã không hài lòng từ sớm.
Khoái Tông rất tin tưởng Thiên Mệnh Thần Phù Ngôn Vô Bất Trung của mình. Lần này y tự hạ mình chủ trì tỷ thí cổ Địa Liệp Long, ngoại trừ Thanh Nguyệt Thần Trủng quả thật cần thứ kia vô cùng cấp bách, còn có một nguyên nhân khác. Chính là Ngôn Vô Bất Trung đưa ra hai dự đoán, thứ nhất là về Vũ La, thứ hai chính là Khoái Cương, dường như lần này Khoái Cương gặp nạn.
Thực lực của Khoái Cương cũng chỉ kém hơn Khoái Tông một bậc, rốt cục sẽ gặp kiếp nạn gì?
Nếu thật sự là như vậy, Khoái Tông cũng không ngại vào thời khắc mấu chốt ném thêm một cục đá xuống giếng, kết liễu tính mạng Khoái Cương.
Khoái Cương tự ý mang Chu Nghiên vào trong Hỏa Nham cốc, sau đó Khoái Tông mới hay. Chuyện này khiến cho y càng thêm tức giận, bởi vì Khoái Cương làm như vậy rõ ràng là công khai chống lại quyết định của mình.
Bảo bối mà Khoái Tông dùng để phong ấn Hỏa Nham cốc chính là một món dị bào tổ truyền của Thanh Nguyệt Thần Trủng. Đặc biệt loại dị bào cỡ lớn tổ truyền như vậy, không có khả năng làm được tới mức ý tùy tâm động, năng lực khống chế dị bào này của Khoái Tông cũng thật là có hạn.
Khoái Cương là nhân vật quan trọng của Thanh Nguyệt Thần Trủng, dị bào này tự nhiên thừa nhận y. Sau Khoái Tông xem lại, mới biết Khoái Cương đã ra ngoài một lần.
Vũ La không hiểu biết lắm về dị bào, cho nên đã trách lầm Khoái Tông.
Khoái Tông tiến vào đám bụi mịt mờ kia, mạo hiểm phiêu lưu không nhỏ không vì thứ gì khác, chỉ vì vẫn thạch.
Hỏa diễm lưu tinh quả thật là thiên tai, nhưng thiên ngoại vẫn thạch ở Đông Thổ chắc chắn là tài liệu cực phẩm trong cực phẩm. Trên toàn Đông Thổ cũng không có được bao nhiêu khối vẫn thạch.
Hỏa diễm lưu tinh nọ mọi người đều nhìn thấy, khổng lồ vô cùng, nếu trong đó ẩn chứa vẫn thạch, cũng không nhỏ chút nào. Đối với Khoái Tông, lý do này cũng đã đủ cho y mạo hiểm.
Khoái Tông tinh minh nhưng người khác cũng không ngu, rất nhanh đã có nhiều người bừng tỉnh ngộ, theo Khoái Tông bay vào trong đám mây bụi kia. Chỉ có những kẻ thực lực không đủ giống như bọn Kỳ Nguyên mới ở lại bên ngoài, lo lắng chờ đợi.
Dịch Long ở đó với hai người, sắc mặt càng ngày càng trở nên âm trầm.
Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị là thật lòng lo lắng cho Vũ La. Một thiên tai lớn như vậy, Vũ La có thể nào may mắn thoát chết? Hai người không tin tưởng chút nào.
Dịch Long đang thầm mắng trong lòng, Vũ La chết hay sống cũng không sao, nhưng chiếc nhẫn kia trăm ngàn lần không thể hư hao. Bằng không y phải ở lại Đông Thổ vĩnh viễn, lảm một tên giả câm giả điếc.
Từ xa xa nhìn lại, phạm vi xung quanh Hỏa Nham cốc trước đây đã hoàn toàn bị một mảng bụi đen bao phủ. Cho dù là Yêu tộc thực lực hùng mạnh, nhãn quang cũng khó lòng xuyên thấu đám mây bụi kia.
Vũ La trốn trong cung điện tráp gỗ, chỉ thấy trong cung điện không ngừng hiện lên đạo đạo điện quang màu vàng. Không gian xung quanh thỉnh thoảng xuất hiện khe nứt hẹp dài, hiển nhiên dưới lực lượng xung kích hùng mạnh bên ngoài, không gian bên trong cung điện tráp gỗ cũng trở nên không ổn định.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục những đạo điện quang không còn xuất hiện, cung điện tráp gỗ dần dần trở nên ổn định. Mà lúc này, không gian bên trong cung điện tráp gỗ đã bị đè ép lại chỉ còn phạm vi một trượng.
Vũ La không dám trì hoãn lâu, nếu cung điện tráp gỗ vỡ nát, vậy mình sẽ vĩnh viễn lạc vào trong không gian loạn lưu.
Hắn lập tức mở cung điện chui ra. Vừa ra bên ngoài, chiếc tráp gỗ đi theo hắn đã lâu chợt kêu ầm một tiếng, vỡ thành vụn gỗ.
Vũ La toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm kêu nguy quá.
Xung quanh hắn là một mảng bụi mịt mờ, Vũ La mở hai mắt trừng trừng cũng không nhìn được bao xa. Cách đó không xa, phía trước có một ánh lửa mờ mờ lập lòe lúc sáng lúc tắt. Vũ La mò qua đó, quả nhiên là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đang hấp hối, thất khiếu chày máu ròng ròng, vảy trên người vỡ tan, hai chiếc sừng hươu cũng đã gãy.
Vũ La buông tiếng than dài, vuốt ve nó:
- Ngươi tội tình gì phải làm như vậy?
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân bất lực trừng mắt nhìn hắn một cái. Lúc này thân hình Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đã thu nhỏ lại chỉ còn vài chục trượng, thật sự là suy yếu đến cực điểm.
Vũ La cau mày, cảm thấy có điểm khác thường. Địa Hỏa Kim Kỳ Lân suy yếu như vậy, không giống như đơn giản là vì bị thương, mà là...
Vũ La thoáng động trong lòng, ngưng thần cảm ứng xung quanh một chút, lập tức sắc mặt đại biến. Hắn vội vàng lấy bộ tiên giáp xấu đệ nhất của mình ra, sau đó nhìn Địa Hỏa Kim Kỳ Lân đang ra vẻ không cam lòng:
- Ngươi đừng tỏ ra không cam lòng như vậy, ta đây là đang giúp ngươi.