Bỗng nhiên hôm đó, Nhược Lô Ngục từ dưới đất chui lên. Sau khi phe Chính đạo thăm dò Nhược Lô Ngục, mất thời gian mấy trăm năm dựa vào Nhược Lô Ngục, dời ranh giới cấm địa ra xa ngàn dặm. Chính nhờ khoảng cách ngàn dặm này, phát hiện ra vô số kỳ trân dị bảo, làm cho thực lực của cả Tu Chân Giới gia tăng đột biến.
Đêm qua Thập Phương Quỷ Độn kinh hoàng chạy trốn, không ngờ chạy theo hướng sâu vào trong sơn mạch Yên sơn. Mọi người điên cuồng đuổi theo cả đêm, trong lúc không hay không biết đã tiến vào cấm địa Yên sơn.
Mộc Dịch Trạc vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều tỏ ra do dự. Kiều Hổ cũng là người Nhược Lô Ngục, nghe nói rất nhiều chuyện về cấm địa Yên sơn, nhất thời do dự chùn chân, muốn đề nghị mọi người lui bước. nhưng ngại địa vị của mình thấp kém, cho nên không tiện mở miệng.
Cốc Mục Thanh nhìn sang Hổ Mãnh:
- Hổ huynh thấy thế nào?
Hổ Mãnh tỏ ra tinh tế:
- Không vào là không được, Tiểu Bạch cùng Diệp tiền bối đã đuổi theo, chúng ta cũng chia làm hai toán, một trước một sau. khoảng cách lộ trình nửa canh giờ. Nếu một toán gặp nguy hiểm, toán còn lại cũng có thời gian chuẩn bị.
Lời y chỉ nói ra một nửa. chưa nói hết. mọi người cũng đã hiểu được.
Nếu có một toán phát hiện nguy hiểm, có thể chạy tới lớn tiếng kêu cứu. toán kia sẽ tới trợ giúp. Nếu không còn hy vọng sống, vậy toán kia cũng còn thời gian trốn thoát.
ở địa phương nguy hiểm như nơi này, mọi người túm tụm lại với nhau chưa chắc đã có ưu thế. Nhiều người mục tiêu lớn. rất dễ dàng làm kinh động đám cự thú Hồng Hoang ngủ đông.
Tự nhiên Cốc Mục Thanh và Hổ Mãnh là hai trưởng toán, bên cạnh Hổ Mãnh còn ba tên tùy tùng, bên cạnh Cốc Mục Thanh cũng là ba người.
Mộc Dịch Trạc đắn đo một lúc lâu. cuối cùng vẫn quyết định gia nhập vào toán của Cốc Mục Thanh. Tuy rằng Cốc Mục Thanh cùng Hổ Mãnh không ai ưa y, nhưng thực lực Cốc Mục Thanh cao hơn một bậc, đi theo toán của nàng tự nhiên cơ hội sống sót nhiều hơn một phần.
Tâm tư nữ nhi của Cốc Mục Thanh quả thật khiến cho người ta khó bề liệu định. Nàng muốn nối lại tiền duyên cùng Vũ La. lần này nhất định nắm lấy hạnh phúc, lại có chút tức giận trước kia Vũ La đã bỏ mặc mình. Lần này vốn không muốn mang Vũ La theo bên cạnh mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không yên tâm giao Vũ La lại cho người khác. Trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ. chợt nghiêm mặt giơ tay chỉ Vũ La cùng Thác Bạt Thao Thiên:
- Hai người các ngươi cũng qua đây đi.
Đương nhiên Vũ La hy vọng có thể đi theo bên cạnh Cốc Mục Thanh, cho nên sắc mặt lộ vẻ vui mừng. Chuyện này lọt vào mắt Cốc Mục Thanh, lại khiến cho nàng hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, thầm nhủ: “ngươi thật sự cho rằng bản cô nương coi trọng ngươi sao, quả thật ngươi đã đắc ý quá mức.."
Vũ La vô tư không biết suy nghĩ của Cốc Mục Thanh, thật ra hắn chưa từng đắc ý, là Cốc Mục Thanh coi trọng hắn mới phải. nhưng chuyện như vậy làm sao có thể nói lý với Cốc cô nương đây...
Hổ Mãnh cũng muốn can thiệp, nhưng e ngại mặt mũi Kiều Hổ, chỉ lấy mắt trừng Cốc Mục Thanh:
- Làm sao cũng phải phân phối hai toán cho đều mới phải...
Cốc Mục Thanh không khách sáo chỉ thẳng Mộc Dịch Trạc:
- Giao y cho ngươi.
Ra ngoài dự liệụ của mọi người, Mộc Dịch Trạc không lên tiếng phản đối, chỉ lẳng lặng đi sang bên cạnh Hổ Mãnh.
Vừa rồi Cốc Mục Thanh đuổi Mộc Dịch Binh Lang trở về, Mộc Dịch Trạc đã nhìn ra Cốc Mục Thanh cùng Hổ Mãnh rất mạnh. Nếu mình tranh chắp với bọn họ chỉ tổ rước nhục vào thân, cho nên hiện tại ngoan ngoãn nghe theo Cốc Mục Thanh an bày. Còn về thù hận tự nhiên chôn kín trong lòng, sau này có cơ hội, y nhất định đáp trả gấp bội phần.
Hai toán nhân mã chia xong, bọn Hổ Mãnh đi trước, bọn Vũ La chờ nửa canh giờ sẽ xuất phát theo sau.
Cấm địa Yên sơn, đại danh đỉnh đỉnh.
Trên thế giới này có Bắc Cương, Nam Hoang, Tây Vực, Đông Thổ, Trung Châu, cùng với đại dương, rộng lớn khôn cùng. Nhân tộc sinh sản trên đó, thống trị cả thế giới bất quá chỉ từ thời Hồng Hoang cho tới nay. Còn thời viễn cổ, đại viễn cổ cho tới thái cổ, rốt cục trên thế giới này có dấu chân của bao nhiêu sinh mệnh, cho tới bây giờ Nhân tộc cũng chưa thể nghiên cứu rõ ràng, chỉ có một ít truyền thuyết mơ hồ truyền lại.
Vì vậy trên thế giới này, cấm địa đối với Nhân tộc rất nhiều. Có những nơi đã bị người tu chân khai phá. trở thành khu vực săn bắn và thu thập tài nguyên. Có những noi vẫn còn giữ nguyên vẻ thần bí của nó, cũng giống như cấm địa Yên sơn này.
Có một đạo lý thông hành thiên hạ. đó chính là mạo hiểm càng nhiều thì thu lợi càng cao.
Đương nhiên cấm địa Yên sơn nguy hiểm vô cùng, nhưng cũng ẩn chứa cơ duyên không ít. Lúc trước tu sĩ phe Chính đạo phát hiện Nhược Lô Ngục, dựa vào Nhược Lô Ngục khuếch trương ranh giới cấm địa ra xa ngàn dặm. khiến cho người tu chân trong thiên hạ chen chúc đổ xô tới, mỗi người chia một chén canh. Nhờ vậy thực lực cả Tu Chân Giới tăng lên một cấp, đó chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mọi người xâm nhập cấm địa Yên sơn. trong lòng cảm thấy không yên. đồng thời cũng có chút tâm lý cầu may. Nói không chừng mình là người có phúc duyên, có thể tránh được nguy hiểm, gặt hái may mắn.
Thật ra ranh giới cấm địa Yên sơn cũng không quá rõ ràng. Vũ La theo sau Cốc Mục Thanh chừng mười mấy dặm. cảm giác nguy hiểm càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Tuy rằng nguyên hồn Vũ La bị hao tổn. nhưng cũng còn hùng mạnh hơn những người xung quanh rất nhiều. Huống chi đạo tâm hắn thanh tĩnh, cho nên vượt xa người thường.
Vũ La có thể phân biệt được rõ ràng, cảm giác nguy hiểm này không phải phát ra từ sự vật cụ thể nào, mà do cả cấm địa Yên sơn phát ra.
Tựa như cả một vùng núi non này không thích con người, các loại sinh vật đang cư trú trong đó cũng bài bác Nhân tộc.
Vũ La không nhịn được khẽ cau mày, Thập Phương Quỷ Độn vô cùng giảo hoạt, cố ý chạy tới địa phương này, hiển nhiên là muốn tìm cơ hội chạy thoát.
Chuyện này càng làm cho Vũ La cảm thấy tò mò, rốt cục Cửu Đại Thiên Môn muốn làm gì. vì sao bọn họ coi trọng một lá Thiên Mệnh Thần Phù lục phẩm như vậy? Bất kể là Bạch Thắng Kiếp, hay Cốc Mục Thanh. Hổ Mãnh, ai nấy đều không chút do dự xông vào cấm địa Yên sơn vô cùng hung hiểm mà bọn họ không hiểu rõ tình hình. Hiển nhiên Trưởng Lão hội đã có dặn dò hết sức rõ ràng, cần phải mang theo Thập Phương Quỷ Độn trở về.
Bên trong cấm địa Yên sơn. bởi vì chưa có loài người vào đó khai thác tàn phá. cho nên thỉnh thoảng vẫn trông thấy một số động thực vật sinh sống từ thời Hồng Hoang.
Ba tên tùy tùng của Cốc Mục Thanh dọc đường tỏ ra vô cùng cẩn thận, ngoại trừ tránh nguy hiểm. cũng là vì tìm kiếm dược liệu. Trải qua quãng đường núi mười dặm. bọn họ đã thu thập được hàng chục gốc dược liệu trân quý, trong đó có sáu gốc là dược liệu trăm năm khó gặp.
Đám tùy tùng tỏ ra mười phần hưng phấn, nhưng vẻ mặt Cốc Mục Thanh vẫn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt. Vũ La càng không cần phải nói.
Cốc Mục Thanh đang đi đầu đột nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe. Bên trong núi rừng hiện tại vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng chim hót líu lo, lại có tiếng động xào xạc mơ hồ.
Ba tên tùy tùng lập tức tỏ ra khẩn trương. Nếu so với Cốc Mục Thanh, tu vi bọn chúng chẳng đáng là gì. nhưng mỗi người cũng đạt tới cảnh giới Cửu Cung Hàn Xá. cũng không hơn kém gì Thác Bạt Thao Thiên.
- Đại nhân...
Tùy tùng khẽ hỏi, Cốc Mục Thanh khoát tay ra hiệu im lặng, quan sát vòng quanh một lúc, sau đó ánh mắt nàng chợt dừng lại ở một gốc đại thụ chọc trời.
Gốc đại thụ này cách mọi người chừng năm trượng, chung quanh cỏ hoang dầy đặc, đại thụ cao không thấy ngọn, to lớn vô cùng. Vũ La đoán chừng cho dù tất cả mọi người ở đây lên một lượt, cũng chưa chắc đã có thể ôm giáp vòng thân cây.
Vỏ cây loang lổ sần sùi. còn có dây mây quấn quanh giống như xiềng xích. Trên đại thụ này ký sinh vô số cỏ non xanh mượt, nở rộ từng đóa hoa nho nhỏ màu lam nhạt.