Sau mười mấy lần hô hấp, quái vật to đầu lực lượng không ai bì nổi kia càng ngày càng yếu, cuối cùng biến thành một bãi nước đen, không còn thấy tung tích. Cả đầm nước cũng theo đó chết đi, trở thành một đầm chết.
Vũ La thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên suy đoán của mình không sai, nước đen trong Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này có mối liên hệ thần bí với cương phong trong thế giới dưới lòng đất.
Phấn vụn màu xám kia chính là bột Úy Phong Thiết, trời sinh khắc chế cương phong, quả nhiên cũng là kịch độc với quái vật to đầu kia.
Vũ La hạ xuống, ánh mắt Chu Hoành nhìn hắn có vẻ khác thường, bớt đi cảm giác thân thiết, lại thêm phần kính sợ.
Vũ La không để ý tới biến hóa trong mắt Chu Hoành, nhìn qua Vu Thiên Thọ một cái, cất tiếng thở dài:
- Cứu lão tỉnh lại đi.
Hướng Cuồng Ngôn tựa hồ ngược đãi chưa đã, dường như có chút không cam lòng thả Vu Thiên Thọ như vậy, Lư Niệm Vũ nhìn thấy bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Tâm huyết cả đời lão đã bị hủy, tha cho lão một lần đi.
Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc, thể hiện đầy đủ vẻ kiêu ngạo của một vị phù sư:
- Chỉ là một đống đồng nát sắt vụn mà thôi.
Nhưng vẫn điểm ra một chỉ, đạo hào quang màu trắng đang trói Vu Thiên Thọ hóa thành một đạo linh phù, bay trở về tay lão.
Vũ La phóng xuất linh lực bao trùm mặt Vu Thiên Thọ, Vu Thiên Thọ giật mình, mở mắt. Bất quá đôi mắt lão có vẻ đờ đẫn, vừa thấy Vũ La, nhớ tới lời Vũ La cảnh cáo trước đó, cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Lão lại nghĩ tới kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của mình, nhất thời đau lòng nhỏ máu. Lão đã gần ngàn tuổi, cố gắng nhẫn nhịn mấy lần vẫn không nhịn được, nhớ tới tâm huyết cả đời mình đã bị hủy, không còn cố kỵ gì nữa gào khóc lớn lên.
Mọi người há hốc mồm, nhất là Chu Hoành. Mặc dù y là con của Chu Thanh Giang, nhưng nhân vật đẳng cấp như Trung Châu đệ nhất khí sư, Trung Châu đệ nhất đan sư, chắc chắn là thần tượng của y, chỉ có thể nhìn lên mà hâm mộ. Không ngờ rằng Trung Châu đệ nhất khí sư lại bất chấp thể diện, khóc lớn lên trước mặt mình như vậy.
Vũ La nhìn lão cũng cảm thấy đáng thương, ngoại trừ xuất thân tu chân thế gia, tu sĩ bình thường cũng sẽ không lưu lại huyết mạch. Nay kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng đã mất, đối với lão mà nói cũng giống như là tuổi già mất con, vô cùng đau khổ.
Hắn thở dài, vỗ vỗ vai Vu Thiên Thọ:
- Đừng khóc nữa, bảo vật mất đi vốn có thể luyện trở lại lần nữa. Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng mặc dù tốt thật, nhưng nó cũng giam cầm lão...
Vũ La muốn nhấn mạnh điểm này, có câu là quý tinh bất quý đa, mỗi một thanh phi kiếm trong kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng toàn là tinh phẩm. Nếu Vu Thiên Thọ chuyên tu một thanh, chiến lực của lão chắc chắn hơn xa hiện tại. Nhưng lão không nỡ để cho tác phẩm đắc ý của mình lọt ra ngoài, cho nên tuy rằng danh tiếng của kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng hết sức dọa người, nhưng uy lực chân chính vẫn còn kém.
Lấy Vu Thiên Thọ so sánh với Lư Niệm Vũ, lẽ ra Vu Thiên Thọ chính là khí tu, chiến lực hẳn phải cao hơn Lư Niệm Vũ. Nhưng bốn người đi chung với nhau trong thời gian dài như vậy, mỗi lần gặp chiến sự, so ra tác dụng của Vu Thiên Thọ kém xa Lư Niệm Vũ.
Vũ La một lời thức tỉnh người trong mộng, Vu Thiên Thọ sửng sốt một chút, sau đó cũng bừng tỉnh ngộ. Dù sao gần ngàn năm tu luyện, đạo tâm lão cũng kiên định vô cùng. Mới vừa rồi nhất thời hoang mang bối rối, cũng đã phát tiết tâm trạng, lúc này trong lòng coi như hoàn toàn thanh tĩnh
Thật ra thì bản thân Vu Thiên Thọ đã sớm ý thức được điểm này, chẳng qua là lão không nỡ buông bỏ tác phẩm của mình mà thôi.
Hôm nay kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng đã mất, Vu Thiên Thọ nghe Vũ La nói như thế, đột nhiên cảm giác được lần này tựa hồ là lão Thiên muốn nhắc nhở mình, nhìn bề ngoài như một kiếp, trên thực tế bên trong ẩn giấu cơ duyên.
Lần này Chu Hoành cũng đã được nhìn thấy vẻ bất phàm của cao thủ đỉnh cấp. Lão đầu tử mới vừa rồi còn khóc đến nỗi thương tâm như vậy, Vũ La chỉ cần nói một câu, lão lập tức hiểu ra, lúc này bật người dậy, ôm quyền quay về phía Vũ La cung kính quỳ xuống, khấu đầu bái lạy:
- Sư tôn dạy dỗ chính phải. Bắt đầu từ bây giờ, Thiên Thọ không dám cho mình là Đại sư luyện khí nữa. Nhất định sẽ khổ tâm nghiên cứu thuật luyện khí, dốc lòng chuyên tu một đạo, xin sư tôn dạy dỗ.
Vũ La khoát khoát tay:
- Chuyện này để sau hãy nói.
Mặc dù Vu Thiên Thọ chân thành, nhưng Vũ La cũng không muốn tùy tiện truyền thụ Bát Hoang Đoán Tạo. Làm như vậy chính là không kính trọng thần kỹ này, cũng là vô trách nhiệm.
Vu Thiên Thọ biết Vũ La không hài lòng một ít hành động của mình khi trước, cho nên không nói gì nữa. Bởi vì lão biết sau này vẫn có thời gian làm cho Vũ La dần dần thay đổi thành kiến với mình.
Lão không nhiều lời nữa, lập tức nói:
- Vậy chúng ta mau mau tìm kiếm Chu đại nhân đi.
Sau khi đầm nước đen kia chết đi, xung quanh vẫn rất bình tĩnh, ảo cảnh lúc trước cũng theo đó biến mất. Năm người không hao phí chút sức lực nào đã tìm được đường ra, đi ra khỏi núi.
Đứng ở ngoài núi, mọi người lại gặp phải khó khăn: Mặc dù bọn mình đã thoát ra được, nhưng rốt cục Chu Thanh Giang ở nơi đâu, vẫn không có chút manh mối.
Vũ La suy nghĩ một chút, vẫn phải đi theo hắc mạch mà tìm, vật này là đầu mối duy nhất trong cả Đoạn Lạc Cát Liệt Đái. Ngoại trừ nhánh hắc mạch mà lúc trước bọn họ truy tung ra, dọc trên đường đi cũng có không ít những nhánh hắc mạch khác hội tụ lại, có thể thử đi theo những nhánh hắc mạch ấy tìm xem một chuyến.
Hắn nói ý nghĩ của mình với mọi người, mọi người cũng không có biện pháp nào khác, lập tức đồng ý.
Đầm nước đen này dường như đã rút hết nước đen trong hắc mạch một phạm vi rất rộng xung quanh. Vũ La dùng Phù Cổ tìm dọc theo hắc mạch, đa số hắc mạch bên trong đã khô cạn. Trong hắc mạch không có nước đen dường như đã mất đi ma lực, dọc trên đường đi cơ hồ không gặp phải nguy hiểm gì. Chẳng qua là cứ cách sáu canh giờ một lần, lại có ba cỗ sóng nhiệt từ bãi nham thạch kia đánh tới.
Tần số này giống như tần số cương phong xuất hiện trong thế giới dưới lòng đất. Vũ La càng ngày càng cảm thấy Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này có mối liên hệ khó lòng giải thích với thế giới dưới lòng đất. Nhưng dường như thế giới dưới lòng đất ở một không gian khác, vì sao có liên hệ với Đoạn Lạc Cát Liệt Đái được?
Men theo những nhánh hắc mạch kia tìm kiếm, thời gian trôi qua trong lúc không hay không biết, trong lòng mọi người cũng càng ngày càng nôn nóng. Bọn họ biết cứ kéo dài như vậy, hy vọng Chu Thanh Giang an toàn cũng ngày càng xa vời.
Đi tới đi tới, Chu Hoành lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, thình lình ngây ngẩn cả người.
Bọn bốn người Vũ La đi ra xa vài chục trượng, mới phát hiện ra Chu Hoành vẫn còn ngu ngơ đứng phía sau. Vu Thiên Thọ hô to:
- Chu Hoành, ngươi làm sao vậy, đi mau, nơi này càng ngày càng nguy hiểm, phải cẩn thận một chút.
Càng đi xa khỏi đầm nước đen kia, nước đen trong hắc mạch càng ngày càng nhiều, cũng có nghĩa là nguy hiểm sắp xảy ra.
Chu Hoành vẫn không nhúc nhích, vẫn còn có chút ngơ ngác nhìn, chỉ chỉ về phía trước:
- Các ngươi nhìn xem...
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của y, cũng không tránh khỏi sửng sốt.
Trước khi tiến vào Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, mọi người nhìn thấy cả Đoạn Lạc Cát Liệt Đái giống như một con Ma Long khổng lồ đen sì nằm phục trên mặt đất, mà bọn họ tiến vào ở vị trí đầu của Ma Long này. Nhưng đi tới nơi này, bọn họ mới nhìn rõ diện mạo của đầu rồng trước mặt.
Trong màn sương mù màu xám trước mặt mọi người, thấp thoáng ẩn hiện một ngọn núi khổng lồ. Trên đỉnh núi cũng giống như đại đa số những ngọn núi khác, hồn nhiên nhất thể, không ngờ lại có hình đầu rồng.
Chu Hoành ngơ ngác nói:
- Đầu rồng kia đang nhìn ta...
Đầu rồng như ẩn như hiện trong sương mù màu xám, nếu không phải thật sự quá mức khổng lồ, hẳn sẽ không thể nào thấy rõ trong sương mù màu xám.