Tốc độ phi hành của Vũ La và Mã Hồng không chậm, nhưng cũng phải mất mười ngày mới tới địa giới Phi Thúy sơn, có thể thấy xa xôi tới mức nào. Ba ngày trước, hai người nhìn thấy dân tình trên mặt đất phía dưới đã có khuynh hướng Tây Vực hóa, hoặc nói không khách sáo là Man Hoang hóa.
Nơi đây không phải là nơi phồn hoa như Trung Châu, dân tình dã man hung hãn. ngay cả năng lực khống chế của Đại Chu vương triều đối với nơi này cũng là vô cùng có hạn.
Càng tới gần Phi Thúy sơn, tâm trạng của Mã Hồng có vẻ càng không tốt.
Vũ La phi hành. Động Động đứng trên vai hắn. gió mạnh thổi bộ lông vàng óng mượt của nó tung bay phấp phới, xinh đẹp vô cùng.
Vũ La nhìn Mã Hồng, cười hỏi:
- Sao hả, về tới gần nhà cảm thấy bồi hồi ư?
Mã Hồng cười khổ, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết lần này trở về là đúng hay sai...
Y nhìn Phi Thúy sơn ở xa xa, ngập ngừng một chút, sau đó mới nói:
- Ta... ta cũng không gạt ngươi, đám đường huynh đường đệ ở Phi Thúy sơn không hề thân thiện với ta. Hiện tại trong cả Phi Thúy sơn, e rằng chỉ có mình Phúc bá hy vọng gặp lại ta mà thôi.
Vũ La im lặng.
Mã Hồng lại nói:
- Bọn họ thủy chung cảm thấy năm xưa là ta đã chia bớt tài nguyên mà lẽ ra bọn họ được hưởng, ôi...
Vũ La có thể tưởng tượng được thời thơ ấu của Mã Hồng nhất định không sung sướng gì. Có lẽ năm xưa trong Phi Thúy sơn, ngoại trừ vị lão nhân hiền lành kia, Mã Hồng không còn nhận được tình cảm ấm áp thân tình từ một người nào khác.
Hắn cũng không ngờ Mã Hồng ngày thường sảng khoái phóng khoáng, lại có chuyện cũ buồn bã như vậy.
Vũ La bèn vỗ vỗ vai y:
- Không cần biết bọn họ có muốn gặp lại ngươi hay không, ngươi cũng không phải trở về vì bọn họ. Lần này ngươi trở về là vì báo đáp thúc công, ngươi không thẹn với lương tâm, chúng ta đường đường chính chính rời khỏi Phi Thúy sơn. Nếu bọn họ không hoan nghênh ngươi, ngươi không bao giờ trở lại nữa là xong. Nhược Lô Ngục mới là nhà ngươi, không phải là ngươi không có chỗ trú chân.
Vũ La nói một hơi, trong lòng Mã Hồng cảm thấy dễ chịu rất nhiều, gật gật đầu:
- Ngươi nói đúng, ta cũng không phải trở về vì bọn họ, không cần biết bọn họ nghĩ thế nào.
Hai người cùng nhau nở nụ cười.
Mã Hồng dùng bả vai khẽ huých hắn một cái:
- Này, tuy rằng ta đã hiểu, bất quá lần này thật sự cảm tạ ngươi.
Lần trước Phúc bá tới thăm Mã Hồng, chỉ nói đại khái với y rằng trong nhà đang gặp một nan đề luyện khí, nhưng lại quan hệ đến chuyện sinh tử tồn vong của cả Mã gia. Cho nên Mã Hồng mới động lòng, tới cầu Vũ La hỗ trợ.
Không bao lâu sau. hai người đã tới bầu trời Phi Thúy sơn.
Mã Hồng dẫn Vũ La phi hành vòng một vòng quanh núi. Chỉ thấy một tòa trạch viện rộng rãi bao la. chiếm cứ mấy ngọn sơn phong. Lại thêm bên ngoài trạch viện có mười mấy ngọn sơn phong, trên mỗi ngọn sơn phong như vậy đứng sừng sững một tòa ngọc tháp hình tam giác.
Tuy rằng tài liệu xây nên ngọc tháp là do khai thác Ngọc Tủy dưới chân, nhưng ngọc tháp khổng lồ như vậy, linh khí ẩn chứa trong đó cũng hết sức kinh người.
Những ngọc tháp này rõ ràng là một phần trong hệ thống phòng ngự của trạch viện. Vũ La có thể nhìn ra. một khi xuất hiện tình huống có người chưa được cho phép đã tới gần trạch viện, lập tức sẽ có linh lực từ trong ngọc tháp bắn ra. nghiền nát kẻ xâm nhập.
Ngoại trừ số ngọc tháp này, linh khí bao phủ bên trên trạch viện, một tầng linh vân màu đỏ nhạt trôi nổi trên không, có khi hóa thành hình phục hổ, có khi hóa thành hình kỳ lân. Đây rõ ràng là bên dưới lòng đất trạch viện có bố trí một trận pháp phòng ngự cao mình, trận pháp này có thể ngưng tụ ra linh vân hình Thần Thú trên không, tiêu hao ngọc túy tuyệt đối kinh người.
Vũ La ngạc nhiên nhìn tòa trạch viện nọ, cho dù là môn phái nhị lưu trên Tu Chân Giới, e rằng cũng không ở nổi trong sơn môn như vậy. Nhưng theo như lời Mã Hồng lúc trước, Mã gia Phi Thúy sơn hết sức nghèo túng, lúc nhỏ bất quá chỉ nuôi thêm mình Mã Hồng cũng đã làm cho đám đường huynh đệ cảm thấy bị chia sẻ bớt tài nguyên, hiện tại làm sao có được tài sản đồ sộ như vậy?
- Mã Hồng, đây là nhà thúc công ngươi sao?
Mã Hồng bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc:
- Đây là... chắc chắn địa phương này không sai được, ta đã ở đây mười mấy năm. Thế nhưng... thế nhưng bảy năm trước thúc công ta qua đời, ta trở về đây vẫn chưa thấy cảnh này. Rốt cục là trong bảy năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Vũ La cười khổ lắc đầu:
- Mã Ban Đầu, xem ra thân nhân ngươi đã phất lên rồi.
Mã Hồng hừ lạnh một tiếng:
- Vậy có liên quan gì với ta, chúng ta vẫn theo tôn chỉ kia, ta chỉ về hỗ trợ thúc công, không phải vì bọn họ.
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Dù sao cũng là thân thích, oan gia nên giải không nên kết, chẳng lẽ ngươi muốn ghi hận đường huynh đệ của mình cả đời sao? Trên đời này ngươi còn có thân nhân nào khác hay không?
Mã Hồng im lặng, trên đời này ngoại trừ Mã gia ra, quả thật y đơn độc một mình.
Vũ La lại khuyên nhủ:
- Năm xưa bọn họ cũng vì quá nghèo cho nên mới làm như vậy. Tu hành Thiên Đạo vốn là tranh đoạt với nhau, thúc công ngươi nuôi thêm ngươi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới con cháu của mình, bọn họ ghi hận ngươi cũng là chuyện thường tình. Hiện tại người ta đã phất lên. đối với ngươi cũng là chuyện tốt. Bọn họ đã có cơ nghiệp, tưởng sẽ không so đo tính toán với ngươi làm gì, ngược lại đúng là thời điểm rất tốt để ngươi hàn gắn quan hệ với bọn họ.
Mã Hồng trầm ngâm một lúc, sau đó gật gật đầu:
- Ngươi nói rất đúng, bất kể thế nào, năm xưa quả thật có thêm ta, bọn họ đã bị chia bớt một phần tài nguyên.
Vũ La chỉ cười cười, tính Mã Hồng rộng rãi phóng khoáng, lại trượng nghĩa. nhưng cũng biết nghe lời khuyên đúng đắn của người khác, không phải loại người ngoan cố chưa húc đầu vào tường chưa chịu quay đầu.
- Đi, chúng ta vào đi thôi.
Man Hoang dẫn theo Vũ La bay nhanh về phía một trang viên. Hai người vừa tới một ngọn sơn phong, chợt có một tiếng quát chói tai truyền đến:
- Người nào lớn mật. dám xông vào Phi Thúy sơn trang?
Mã Hồng cùng Vũ La dừng lại, chỉ thấy bên trong ngọc tháp trên ngọn sơn phong nọ xuất hiện một đạo linh quang. Một tên tu sĩ thân khoác tiên giáp, tay cầm trường thương, chân đạp một ngọn lửa mắt nhìn hai người chằm chằm với vẻ đề phòng.
Mã Hồng thản nhiên nói:
- Thỉnh truyền lời cho Mã Lăng Tiêu, nói rằng Mã Hồng đã trở về.
Tu sĩ này rõ ràng là hạ nhân của Mã gia, mặc dù trước mặt đường huynh đệ của mình. Mã Hồng không được coi trọng, nhưng thân phận y vẫn là thiếu gia của Mã gia, nói chữ ‘thỉnh’ đã xem như cực kỳ khách sáo.
Cũng không ngờ tu sĩ nọ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ. thật là lớn lối, gia chủ nhà ta ai muốn gặp là gặp sao?
Mã Hồng sửng sốt. nghĩ nghĩ cũng phải, người ta không biết thân phận của mình. Mã Lăng Tiêu chính là con trưởng của thúc công, không thể ngờ rằng hiện tại đã là gia chủ, tự nhiên không phải ai cũng có thể gặp được.
Y lại nói:
- Ta chính là đường đệ của Mã Lăng Tiêu, ngươi cứ vào nói, y sẽ biết.
Tu sĩ nọ nhìn y với vẻ khinh miệt:
- Đường đệ? Họ Mã trong thiên hạ có rất nhiều, chẳng lẽ bất cứ người nào họ Mã cũng là đường đệ của gia chủ ta sao? Hừ, từ khi ta thủ tại chỗ này, kẻ giả mạo thân thích tới Mã gia tống tiền, không có một trăm cũng có tám mươi. Ta khuyên các hạ nên tự trọng một chút, mau mau rời đi, chớ đê cuối cùng kiếm chứng một phen, phát hiện gia chủ không có đường đệ như các hạ. bị người dùng loạn côn đánh đuổi chạy đi. Lúc ấy chẳng những mất mặt khó coi, mà còn phải nếm mùi đau đớn thể xác.
Mã Hồng hơi nóng nảy. ở Nhược Lô Ngục, sau Diệp Niệm Am, Hắc Thủy Tiên, Vũ La. Kiều Hổ rồi tới y, đừng nói với ngục tốt. dù là với Ban Đầu cũng chỉ nói một không hai. Hôm nay y khách sáo với một tên canh cửa như vậy đã là kiên nhẫn tới cực hạn. lúc này thình lình nói:
- Nhiều lời vô ích như vậy làm gì? Có phải hay không, tìm người ra đây sẽ biết.