Nhân tộc có một câu nói là không phải mãnh long thì không qua sông, Vu tộc cũng có một câu tương tự, là “cổ trùng nhất phẩm mới có thể vượt qua biển cả”.
Hồng Lôi không phải là Thiểm Điện, mặc dù Thiểm Điện giảo hoạt, nhưng dù sao cũng xuất thân từ bộ lạc nhỏ, nhãn quang cùng kiến thức cũng kém xa. Hồng Lôi có thể xem như kiến thức rộng rãi, y biết rõ một Vu tộc như Vũ La xuất hiện một cách khó hiểu ở nơi này, chắc chắn không phải là không có chỗ dựa.
Từ phản ứng của Thiểm Điện cùng Cương Chuy, Hồng Lôi có thể nhìn ra, ngay cả hai người bọn họ cũng không biết Vũ La lợi hại tới mức như vậy.
Y cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng chỉ cần mình hẹn tới một đám người, bao vây tiêu diệt Vũ La, viên Vu đan trân quý kia sẽ trở thành của y. Vũ La không phải người ngu, dám lấy Vu đan ra, nhất định là có biện pháp có thể giữ được thứ trân quý như vậy.
Huống chi y vẫn cho rằng Vũ La đã thi triển cổ thuật bên trong cơ thể mình.
Cho nên sau khi y trở về, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời Vũ La.
Thụ Vương bộ lạc có danh tiếng không nhỏ trên thảo nguyện này, chính là một trong năm đại bộ lạc trên thảo nguyên này. Hồng Lôi lại là đệ nhất chiến sĩ bộ lạc, cho nên hỏi thăm tin tức kia cũng không quá khó khăn. Y chỉ hỏi qua vài người, rốt cục cũng đã biết được hướng đi của những người kia.
Hồng Lôi chạy tới rất nhanh, vừa nhìn thấy Vũ La đã lập tức cung kính thi lễ, sau đó không dám nói nửa lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề:
- Đại nhân, người Đông Dạ bộ lạc đang chạy tới Dạ Ma Quật.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy bên cạnh cùng nhau kinh hô thất thanh:
- Dạ Ma Quật!
Vũ La nhìn hai người một cái, hai người không dám giấu diếm:
- Đại nhân, chúng ta vốn cũng định đi Dạ Ma Quật.
Hồng Lôi không nhịn được nhìn hai người một cái:
- Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn đi tìm Sử Tiền Ma Thủ ư?
Hai người đỏ mặt lên, bất đắc dĩ nói:
- Chúng ta cũng không có biện pháp...
Vũ La cũng đoán đại khái, có lẽ Sử Tiền Ma Thủ gì đó cũng là một loại tế phẩm vô cùng hiếm thấy. Thứ mà Chân Thần của Thảo Hải bộ lạc muốn chính là thứ này, mà người Đông Dạ bộ lạc chạy tới Dạ Ma Quật, e rằng cũng muốn tìm vật này.
Hắn không khỏi cau mày: Người Đông Dạ bộ lạc đã có tế phẩm hiếm có là bọn Lưu Thiên Uy, nhưng vẫn muốn đi Dạ Ma Quật bắt Sử Tiền Ma Thủ. Hai loại tế phẩm hiếm thấy nhất hợp lại với nhau, rốt cục là Đông Dạ bộ lạc muốn cầu Chân Thần của bọn họ phúc trạch gì, mà phải dâng lên một phần tế phẩm trọng hậu như vậy?
Dĩ nhiên đây là Vũ La cân nhắc dưới góc độ Vu tộc. Trên thực tế nếu bọn họ thật sự dâng bọn Lưu Thiên Uy lên làm tế phẩm, Chân Thần của bọn họ nhất định sẽ nổi giận đến nỗi thất khiếu bốc khói.
- Đại nhân, hay là ta theo các ngươi cùng đi Dạ Ma Quật?
Hồng Lôi nôn nóng muốn động.
Vũ La chỉ cần một số người che giấu thân phận của mình mà thôi. Nhưng theo ý của Hồng Lôi, lần này đi Dạ Ma Quật còn rất xa xôi, nếu dọc trên đường có chuyện gì, mình không tiện xuất thủ, Thiểm Điện cùng Cương Chuy lại không dùng được, quả thật sẽ cần tới Hồng Lôi ra tay.
- Được rồi, cùng đi đi.
Hồng Lôi đã vứt bỏ Thụ Vương bộ lạc của mình sang bên. Ở trên thế giới này, ngay cả tín ngưỡng cũng lợi dụng lẫn nhau, lòng trung thành với bộ lạc đối với cường giả như Hồng Lôi lại càng vô nghĩa.
Tỷ như Thiểm Điện cùng Cương Chuy, nếu không phải vì bộ lạc diệt vong sẽ dẫn tới hai người cũng diệt vong, bọn họ cũng không ngàn dặm xa xôi chạy tới Dạ Ma Quật để làm gì.
Đoàn người tiếp tục lên đường. Đặc điểm khổng lồ của Hồng Lôi quá nổi bật, vì không muốn người khác chú ý, y bèn thi triển cổ thuật, ép thân hình của mình thấp xuống chỉ còn cao như một người bình thường. Chỉ bất quá ép xuống như vậy, Hồng Lôi trở thành một tên béo siêu cấp, đi lại trông như một ngọn núi nhỏ di động.
Vũ La thấy vậy cười thầm trong lòng, cổ thuật Tây Vực quả thật có nhiều chỗ thần bí, nhưng cũng có nhiều khuyết điểm. Cũng giống như thay đổi hình dạng bề ngoài, không thoải mái nhẹ nhàng được như tu sĩ Trung Châu.
Kể từ khi Vũ La lộ nguyên hình, Thiểm Điện và Cương Chuy không dám nhắc tới chuyện bắt Vũ La làm “hướng đạo” như trước nữa. Cũng may có Hồng Lôi, ít nhất trong lãnh địa Thụ Vương bộ lạc, mọi người lui tới tự do thoải mái.
Hồng Lôi dẫn bọn họ đi, dễ dàng tránh được binh sĩ bộ lạc tuần tra, nhanh chóng tiến vào lãnh địa của bộ lạc lân cận.
Thông thường thì bộ lạc lân cận cũng là địch nhân, nhưng Hồng Lôi cũng là một Vu tộc thông minh, không dám giở trò quỷ như mượn lực lượng của Vũ La báo thù rửa hận gì cả. Bất quá nếu giữa đường gặp chiến sĩ của bộ lạc này tuần tra, Hồng Lôi cũng xuất thủ không lưu tình, giết hết tất cả không chừa lại tên nào.
Cứ như vậy tiến về phía trước, mất thời gian chín ngày, bọn họ liên tục xuyên qua lãnh địa chừng mười mấy bộ lạc lớn có nhỏ có, rốt cục đã tới bên ngoài Dạ Ma Quật.
Đôi chân khổng lồ của Hồng Lôi nặng nề dẫm trên mặt cát, trọng lượng cơ thể khổng lồ khiến cho chân y lún sâu xuống cát một thước, hạt cát bị ánh mặt trời thiêu nóng bỏng ngập cả chân.
- Đại nhân, nơi này chính là Dạ Ma sa mạc, Dạ Ma Quật nằm ở chỗ sâu nhất trong sa mạc.
Nắng gắt khắp nơi, trước mặt là sa mạc mênh mông vô bờ đầy cát vàng, sóng nhiệt cuồn cuộn quét tới. Kể từ sau khi Hồng Lôi áp chế chiều cao thân hình, cơ nhục chất chồng quá nhiều, nhiệt lượng trong cơ thể khó lòng thoát ra, cho nên rất dễ dàng đổ mồ hôi.
Lúc này y đang lau mồ hôi trán, bẩm báo với Vũ La.
Vũ La nhìn thấy y cũng cực khổ, bèn khoát tay nói:
- Được rồi, hiện tại cũng đã đến nơi này, khôi phục hình thể vốn có của ngươi đi.
Hồng Lôi thở ra một hơi thật dài, trong cơ thể vang lên một tràng tiếng khớp xương nổ lốp bốp, thân hình cao lớn trở lại. Đôi huyết đồng kinh khủng của y rất nhanh xuất hiện trước mắt mọi người.
Bùng! Thình lình một tiếng nổ trầm đục vang lên, mặt cát phía trước Hồng Lôi chợt phun lên một luồng cát vàng. Trong cát có một bóng đen mờ mờ nhanh chóng bắn vào mặt Hồng Lôi.
Tuy rằng chuyện này xảy ra bất thình lình, nhưng Hồng Lôi không hề tỏ ra hoang mang bối rối. Mặc dù y vừa khôi phục lại thân hình, còn hơi có vẻ suy yếu, nhưng vẫn nhanh chóng vung tay ra, vững vàng chộp trúng bóng đen kia.
Bóng đen vào tay Hồng Lôi, phát ra tiếng va chạm kỳ quái, thì ra là một nắm cát.
Nắm cát này nằm trong tay Hồng Lôi có vẻ rất nhỏ, đó là vì tay y quá mức khổng lồ, trên thực tế nắm cát này to bằng nắm tay của người bình thường.
Vũ La cảm thấy bất ngờ, vội vàng nhìn mặt cát, chẳng lẽ có vật gì ẩn nấp dưới cát tập kích bọn họ, nhưng vì sao trước đó mình không cảm ứng được gì?
Bị tập kích như vậy, đám Vu tộc xung quanh cũng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, thần sắc mọi người tỏ ra hâm mộ nhìn Hồng Lôi. Mà trên mặt cát không còn có bất cứ dấu vết gì, dường như tập kích vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Vũ La cảm thấy kinh ngạc trong lòng, hiện tại hắn hoàn toàn không có cố kỵ gì, lập tức hỏi:
- Đây là vật gì?
Thực lực Vũ La hết sức cường hãn, lại thêm lai lịch thần bí quỷ dị, mặc dù người xung quanh cảm thấy kỳ quái trong lòng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Hồng L nắm nắm cát kia trong tay, thành thật đáp:
- Đại nhân, đây là Sa Noãn. Bên trong thai nghén một con cổ trùng sắp ra đời.
Thiểm Điện đi theo bên cạnh cũng lên tiếng giải thích:
- Đại nhân, Dạ Ma sa mạc này cũng là nơi sản sinh ra cổ trùng nổi danh, giống như Nam Cổ sâm lâm. Bất quá giống loài cổ trùng ở hai nơi có chỗ khác nhau, sâu trong Dạ Ma sa mạc cũng từng sản sinh ra Tru Tiên Cổ cao cấp nhất, giống như Nam cổ sâm lâm, cũng là nơi sản sinh cổ trùng nổi danh nhất.
Vũ La lập tức hiểu ra:
- Cổ trùng trong Nam cổ sâm lâm là do khối u trên cây thai nghén, còn cổ trùng ở Dạ Ma sa mạc này là do Sa Noãn thai nghén, có phải vậy không?