- Nếu là vì chuyện mỏ quặng, vậy không có gì.
Triệu Thành nghe hơi chói tai, trong lòng càng cảm thấy không vui. Cho dù không phải vì chuyện mỏ quặng, ngươi có thể làm gì lão tử?
Y thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, cũng không thèm giả vờ làm gì, lạnh nhạt nói:
- Coi như chúng ta đã làm quen với nhau, sau này còn phải cùng nhau ra sức vì lão tổ tông, có chuyện gì cần hỗ trợ, Vũ huynh đệ cứ việc lên tiếng.
Vũ La đứng dậy nói:
- Trước hết hãy dẫn ta đi xem một vòng.
Triệu Thành vẫn ngồi bất động:
- Tất cả chuyện trong mỏ đều rất bình thường, không có gì để xem.
Vũ La không ngại một thủ hạ cứng đầu khó bảo, chỉ cần y có thể ngoan ngoãn làm việc là được, nhưng nếu thủ hạ coi sản nghiệp của mình là của y, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Chuyện này e rằng Lạc trưởng lão chưa dặn dò rõ ràng cho y, bằng không Triệu Thành sẽ không tỏ ra kiêu căng như vậy.
Vũ La ngẫm nghĩ một chút, Lạc trưởng lão từng cầu mình hãy chăm sóc tử tế cho những người này. Thôi được, tạm tha cho y một lần, liên hệ với Lạc trưởng lão một phen, kể rõ chuyện này là xong.
Vũ La cố nén buồn bực, hỏi:
- Ngọc bài của Lạc trưởng lão đâu, trả lại cho ta, để ta nói với lão.
Triệu Thành cười lạnh một tiếng, liếc nhìn hắn:
- ngươi không biết thức thời, cũng không biết nịnh bợ lão tổ tông thế nào, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ ràng nhiệm vụ của mình sao? ngươi chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa, nếu có chuyện gì, tự nhiên ta sẽ báo lại cho lão tổ tông, ngươi còn chưa đủ tư cách đối thoại cùng lão tổ tông, Không phải ngươi ở Nhược Lô Ngục sao, nhanh về đó đi, không tiễn.
Triệu Thành không định trả ngọc bài của Lạc trưởng lão lại cho hắn. Một tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như vậy, e rằng mang ngọc bài này đi khoe khắp nơi, sẽ làm bại hoại thanh danh lão tổ tông.
Vũ La bị Triệu Thành trách mắng một trận, há hốc mồm, nhưng cảm thấy không biết nói với y thế nào. Loại người này lấy lông gà giả làm lệnh tiễn, quả thật là một tiểu nhân.
Vũ La bèn lấy ngọc bài của Đồng trưởng lão ra, rót linh nguyên vào, keng một tiếng vang lên, khởi động trận pháp truyền âm.
- Ha ha ha... Vũ tiểu ca, chẳng lẽ ngươi nhớ tới lão ca ta?
Tiếng cười sang sảng của Đồng trưởng lão vang lên. Nhớ lại thất bại ở Ma Diễm cốc, Đồng trưởng lão suýt chút nữa mất hết của cải vào đó, chuyện vui duy nhất là kết bạn với một vị phù sư tiền đồ vô lượng như Vũ La. Lần này Đồng trưởng lão nhìn thấy trong ngọc bài truyền âm là Vũ La, tự nhiên mười phần vui vẻ.
Vũ La cười cười:
- Đồng tiền bối, lời ta nói không đủ trọng lượng, cho nên bị người ta chèn ép tới nỗi không còn cách nào khác, mới nghĩ tới chuyện tìm ngài.
Đồng trưởng lão nghe ra trong lời Vũ La đầy oán khí, tưởng rằng hắn bị coi thường ở Nhược Lô Ngục, Nhược Lô Ngục cũng là cấp dưới của Trưởng Lão hội, ai dám khinh thường Vũ La, vậy cũng là không nể mặt lão, lời Đồng trưởng lão lập tức toát ra sát khí lạnh lùng:
- Là ai, ai dám bất kính với Vũ tiểu ca? ngươi cứ nói đi, lão ca ta nhất định giúp cho ngươi trút giận.
Triệu Thành bên cạnh cười lạnh không thôi:
- Tìm một người giả mạo Đồng trưởng lão, vất vả cho ngươi nghĩ ra chủ ý này.
Vũ La cũng không để ý tới y, chỉ kể lại chuyện này từ đầu chí cuối. Hắn cũng không yêu cầu Đồng trưởng lão gì cả, đã lập tức cắt đứt liên hệ qua trận pháp, vung tay mà đi.
Vốn Đồng trưởng lão định an ủi Vũ La vài câu, không ngờ Vũ La vừa kể xong mọi chuyện đã nói tái kiến, cắt đứt liên hệ ngay tức khắc.
Mấy ngày nay Đồng trưởng lão đang phản kích các thế lực ở khắp nơi. Phe đối địch với lão lấy thất bại Ma Diễm cốc ra rêu rao, nhưng Đồng trưởng lão cũng có ưu thế của mình. Bất kể thế nào, lão dẫn người xông vào tận Nam Hoang, thẳng tới sào huyệt của tân Nam Hoang Đế Quân. Tuy rằng không thể giết chết Quỷ Lệ Danh, nhưng phe mình cũng không có tổn thất gì lớn lắm.
Nếu nhìn chuyện này trên góc độ ấy, chẳng những ba người Đồng trưởng lão không thất bại, ngược lại còn lập nên một đại công.
Có thể có được nghịch chuyển như vậy, đương nhiên Đồng trưởng lão biết rõ ràng mình nên cảm tạ ai. Nếu không có Vũ La, đừng nói hơn trăm tu sĩ trúng phải hỏa độc khó giải, ngay cả ba vị trưởng lão bọn lão e rằng cũng phải giảm sút tu vi.
Lúc Đồng trưởng lão nhận được truyền âm của Vũ La, vừa lúc lão đang triệu tập tâm phúc hợp thương nghị kế hoạch hành động bước tiếp theo. Đám tâm phúc là người hết sức hiểu rõ Đồng trưởng lão, thấy lão nhiệt tình chuyện trò như vậy, ban đầu còn tưởng là thiếu Chưởng môn của Cửu Đại Thiên Môn, nhưng nghĩ lại không có Chưởng môn nào của Cửu Đại Thiên Môn họ Vũ.
Rất nhanh mọi người đã hiểu ra, là Vũ La.
Tạm thời chuyện linh phù giải độc còn chưa được truyền ra, nhưng đám tâm phúc của Đồng trưởng lão sao lại không biết.
Kết thúc trò chuyện, ngay cả đám tâm phúc xung quanh cũng nghe ra oán khí của Vũ La. Đồng trưởng lão vô cùng tức giận, vỗ bàn đánh ầm rời đi. Đám tâm phúc bắt đầu trách cứ Lạc trưởng lão, vất vả lắm mới kết giao được một vị phù sư, đều bị tên vãn bối không nên thân của lão làm cho hỏng bét.
Trên danh nghĩa, Trưởng Lão hội là một tổ chức, trên thực tế hết sức rời rạc, tổng nhân số có mười ba người, những trưởng lão này không cần phải xuất thân từ Cửu Đại Thiên Môn, thậm chí cũng không cần biết môn phái, chỉ cần được Cửu Đại Thiên Môn thừa nhận.
Thật ra Trưởng Lão hội cũng là nơi mà Cửu Đại Thiên Môn tranh quyền đoạt thế, thị uy lẫn nhau.Cửu Đại Thiên Môn, mỗi phái đều chiếm một vị trí trong Trưởng Lão hội, bốn vị trí còn lại, phải xem bản lãnh của mọi người.
Cửu Đại Thiên Môn cũng có mạnh yếu, mạnh đương nhiên có thể đoạt được nhiều ghế hơn, yếu vậy xếp cờ thu trống, hạ thấp tư thế, tích lũy lực lượng, ngày sau phản công.
Các trưởng lão trong Trưởng Lão hội ở rải rác trong Phượng Ngô sơn, sơn phong của Đồng trưởng lão và Lạc trưởng lão rất gần nhau.Đối với Đại Năng như Đồng trưởng lão, ra ngoài động phủ của mình, chỉ đi vài bước đã tới động phủ của Lạc trưởng lão.
Đồng trưởng lão càng nghĩ càng giận, ba người kết minh hình thành một cỗ thế lực, mình lo lắng hết lòng, tìm mọi cách mở rộng thế lực, thế nhưng các người khác thì sao, toàn là phá hoại. Vất vả lắm mới kết giao được với phù sư, lại bị người của Lạc trưởng lão khinh thường ở đó. Nếu tiếc không muốn cho người ta thì thôi, lúc trước cũng đừng đáp ứng. Mình cũng không ép lão, tự lão nhảy ra muốn tặng cho người ta, hiện tại lão lại làm ra bộ dáng như vậy...
- Lạc Anh Hào, lão đi ra cho ta, hôm nay lão không nói rõ ràng với ta, ta sẽ không đi.
Mấy tên đệ tử của Lạc trưởng lão xông ra ngoài động, vốn đùng đùng nổi giận, đang muốn quát hỏi là ai dám ở trước đại môn của mình la lối om sòm như vậy, nhưng chúng vừa thấy Đồng trưởng lão, lập tức đối sang bộ mặt tươi cười hỏi:
- Thì ra là Đồng sư bá, ngài tìm gia sư ư?
- Rườm lời!
Đồng trưởng lão nổi giận:
- Không phải ta đã gọi Lạc Anh Hào sao, bảo lão mau ra đây.
- Được rồi, xin ngài chờ một chút, bọn ta đi thông báo sư phụ.
Không cần thông báo, thanh âm Đồng trưởng lão lớn như vậy, Lạc trưởng lão đã sớm nghe thấy, lão tử bên trong đi ra, có vẻ hơi hờn giận nói:
- Lão Đồng, lão làm sao vậy?
Đồng trưởng lão kêu to:
- Lão làm chuyện tốt, còn hỏi ta ư? Lão có ý gì, hối hận hay luyến tiếc? Nếu vậy sao lão không nói sớm, ta tìm ích lợi khác tặng cho người ta, lão giở trò như vậy là có ý gì?
Lạc trưởng lão không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì mà lão nổi giận như vậy?
Đồng trưởng lão nghiêm mặt nói:
- mỏ Ô Thiết.
- Không phải ta đã cho Vũ La rồi sao, ta đã dặn dò Triệu Thành chuyện này.
vẻ mặt Lạc trưởng lão rõ ràng vô tội:
- Vì sao vậy?
Đồng trưởng lão cũng hơi nghi hoặc, nhìn lão chăm chú:
- Nói như vậy Triệu Thành làm chuyện này, không phải là do lão bày mưu sắp kế sao?
Lạc trưởng lão mơ hồ cảm giác được chuyện gì, khẩn trương hỏi:
- Ta bày mưu đặt kế gì chứ? Rốt cuộc sao lại thế này?
Đồng trưởng lão nghiến răng nghiến lợi kể hết sự tình, Lạc trưởng lão tức giận tới nỗi sắc mặt tái xanh, đánh một chưởng vỡ nát chiếc bàn bát tiên bên cạnh:
- Tên khốn kiếp này dám làm hỏng đại sự của ta, lão tử phải lột da y.
Lão lại cảm thấy có chút kỳ quái:
- Vì sao Vũ tiểu ca lại không trực tiếp liên hệ với ta, lại đánh một vòng lớn như vậy?
Đồng trưởng lão bất lực nói:
- Không phải là vì tôn tử tốt của lão sao, y không chịu trả lại ngọc bài của lão cho Vũ La.
Lạc trưởng lão vừa nghe như vậy, tức tối run lẩy bẩy:
- Khốn kiếp, khốn kiếp...
Đồng trưởng lão khoát tay:
- Đừng nói gì nữa, mau nghĩ cách làm thế nào bổ cứu đi thôi...
Lạc trưởng lão quyết định thật nhanh:
- Chuyện ở đây giao cho lão Đồng ngươi, ta tới Yên sơn một chuyến.
Đồng trưởng lão gật gật đầu:
- Được rồi, đi sớm về sớm.
Lạc trưởng lão vô cùng quyết đoán, nói đi là đi, vài tên đồ đệ đang muốn khom người đưa tiễn, lão đã hóa thành một đạo hồng quang, chui vào cuối chân trời.
Đồng trưởng lão lại nghĩ nghĩ: e rằng mình lão Lạc đi cũng chưa đủ, mình phải giúp lão ta một tay, Đồng trưởng lão day day huyệt Thái Dương vài cái, có vẻ như đang đau đầu nhức óc.
Triệu Thành bắt đầu hơi lo lắng, nhưng Vũ La đi rồi, rất lâu sau đó không thấy lão tổ tông liên hệ, Triệu Thành cũng cảm thấy yên lòng, cười khẩy:
- quả nhiên là cáo mượn oai hùm, may là lão tử không mắc mưu ngươi.
Y thư thả làm vua nơi mỏ, hàng ngày cất xén một ít khoáng thạch, vui đùa với mấy tên thợ mỏ, chọc ghẹo mấy tên thị tỳ, cuộc sống thật là sung sướng.
Ai bảo tổ tiên mình tích đức, mình không làm gì cả, lại có thể sống sung sướng như vậy...
Triệu Thành ra lệnh cho vài tỳ nữ xinh tươi, nàng này bóp vai cho y, nàng kia châm tràrót nước, lim dim mắt hưởng thụ, Thình lình có một thanh âm lạnh như băng vang lên:
- ngươi sống ở đây thật là thoải mái.
Triệu Thành hừ hừ theo bản năng:
- Còn phải nói...
Đột nhiên y giật mình, mở mắt ra mới thấy gương mặt quen thuộc của lão tổ tông Lạc Anh Hào đang nhìn mình vô cùng dữ tợn.
Triệu Thành đứng phắt dậy, quỳ sụp xuống đất dập đầu không ngừng:
- Lão tổ tông, vì sao ngài tới đây lại không nói trước một tiếng, tôn nhi ra ngoài nghênh đón.
- Ta không dám...
Lạc trưởng lão thét lớn:
- Triệu Thành, hiện tại ngươi thật là lớn mật, chuyện lão tổ tông ta giao phó, ngươi cũng dám làm hỏng!
Giọng Lạc trưởng lão càng ngày càng trở nên lạnh như băng, Triệu Thành sợ tới mức run lên:
- Lão tổ tông, ngài... ngài nói như vậy là có ý gì, tôn nhi luôn một dạ trung thành với ngài...
- Thối lắm...
Lạc trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng như sấm nổ. Mọi người trong đại sảnh bị lực lượng này chấn bay đi tứ tán, nóc sảnh bị nhấc lên, bay ra xa mấy trăm trượng, cả mặt đất thình lình trầm xuống, xuất hiện một hố to đường kính trăm trượng, sâu chừng năm trượng.
Đại Năng nổi giận, uy lực vô cùng.
Ngoài thân thể Lạc trưởng lão bao phủ một lớp hoàng quang, đẩy tất cả bụi đất bay ra xa, Triệu Thành ngã lăn ra đất, hộc ra hai ngụm máu tươi, toàn thân bụi đất bám đầy, tơi tả không chịu được, Còn mấy tên tỳ nữ chỉ là phàm nhân, đã chết kỹ tới mức không thể chết thêm lần nữa.
Tính mạng của phàm nhân đối với Đại Năng trên cao chót vót như Lạc trưởng lão, không bằng con kiến.
- Lão... lão tổ tông. Tôn... tôn nhi sai lầm rồi, cầu ngài thủ hạ lưu tình...
Triệu Thành vừa ho ra máu vừa nói.
- Sai rồi? ngươi có biết mình sai ở chỗ nào chăng?
Lạc trưởng lão hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Triệu Thành á khẩu không đáp.
- Hừ, liệu tên ngu ngốc như ngươi cũng không biết...
Lạc trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- ngươi có còn nhớ ta đã dặn dò, sẽ có người tới tiếp thu nơi này?
Triệu Thành nghe trái tim mình như chìm xuống, y không thể nào ngờ Lạc trưởng lão đùng đùng nổi giận như vậy, không ngờ là vì tên tiểu tử mà y khinh thường.
- Tôn nhi nhớ rõ.
- Vậy ngươi đã làm sao?
Giọng Lạc trưởng lão càng ngày càng lạnh, Lão nhớ tới vị phù sư mà mình đã vất vả lấy lòng, thế nhưng bị tên phế vật này nói hai ba câu bỏ đi, trong lòng bừng bừng lửa giận, lại dường như có người không ngừng đổ dầu vào, càng ngày càng cháy lớn.
- Tôn... tôn nhi cho rằng tiểu tử kia chính là một con rối do lão tổ tông phái tới, cho nên... cho nên...
Lạc trưởng lão tát một tát tai khiến cho Triệu Thành lăn hai vòng trên không, ngã xuống đất thật mạnh, vài cái răng rơi ra khỏi miệng.
- ngươi còn ngu hơn heo...
Lạc trưởng lão tức giận run lên:
- Nếu ta muốn tìm con rối, có cần thiết đưa ngọc bài cho hắn hay không, nếu hắn cầm ngọc bài của ta đi gây chuyện khắp nơi thì phải làm sao? ngươi cũng đã sống mấy chục tuổi đầu, sao không ngẫm lại, trên ngọc bài có trận pháp truyền âm có thể đối thoại trực tiếp với ta, ta dám tùy tiện đưa cho một con rối hay sao?
Triệu Thành nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng, đúng vậy, vì sao lúc ấy mình không nghĩ ra, hiện tại hết thảy đều đã muộn...
Lạc trưởng lão càng nhìn y càng nổi giận, Tên tôn tử này quả thật hết sức sai lầm, thu y vào môn trường, hao tốn linh đan đủ để bồi dưỡng ba tên truyền nhân thiên tài. Thế nhưng trả một cái giá lớn như vậy, rốt cục bồi dưỡng ra một tên phế vật. Cũng may y trông coi mỏ này cũng không tệ lắm, rốt cục không ngờ làm cho mình rơi vào tình cảnh tệ hại như hiện tại.
Lạc trưởng lão xông tới định nện cho y một trận, Triệu Thành tru tréo liên hồi, ôm chặt lấy chân lão:
- Lão tổ tông, lão tổ tông, đừng đánh, xin ngài đừng đánh, nếu còn đánh nữa, mạng nhỏ của tôn nhi ắt sẽ không còn...
Lạc trưởng lão oán hận buông tay xuống, nếu đánh chết y, còn ai giải thích cho Vũ La. Nếu muốn sửa chữa mối quan hệ với Vũ La, còn phải nhờ Triệu Thành.
Lạc trưởng lão thở dài một tiếng:
- ngươi phải biết rằng người mà ngươi đắc tội, dù là lão tổ tông ta cũng phải lấy lòng, mỏ này tặng cho người ta, ta còn phải cầu người ta nhận lấy, vất vả lắm mới tạo được quan hệ như vậy, ngươi lại... Một phen tâm huyết của lão tổ tông ta, coi như uổng phí.
Triệu Thành sợ tới nỗi choáng váng mặt mày:
- Lão tổ tông còn phải lấy lòng, ta...
Lạc trưởng lão phủi bụi trên y phục, nhìn về phía Nhược Lô Ngục:
- Đứng dậy đi theo ta, tới nhận lỗi với người ta.
Nếu Vũ La tức giận thật sự, nói không chừng chỉ có thể... trong mắt Lạc trưởng lão hiện lên một tia sát ý, thản nhiên đảo qua Triệu Thành.
Tu sĩ có thể tu luyện tới cảnh giới như Lạc trưởng lão, đạo tâm kiên định vô cùng, đến thời khắc mấu chốt thừa sức quả quyết nên giữ hay nên bỏ. Tuy rằng Triệu Thành là hậu duệ của lão, nhưng đã cách không biết bao nhiêu đời, chưa chắc trong người còn chảy dòng máu của lão.
Giữ lại người như Triệu Thành bên cạnh, thật ra chỉ là chút tình cảm hoài cổ của Lạc trưởng lão. Thật sự tới thời khắc mấu chốt, Lạc trưởng lão vẫn có thể hy sinh Triệu Thành không chút lưu tình.
Triệu Thành đang muốn chuẩn bị một chút, vừa nuốt mấy viên linh đan, Lạc trưởng lão đã thản nhiên nói:
- Như vậy được rồi.
Triệu Thành sửng sốt một chút, sau đó cũng hiểu, vội vàng gật đầu:
- Tuân mệnh.
Tất cả mọi người trong mỏ đều sững sờ.
Đầu tiên là nơi ở của chủ quản mỏ bị người giận dữ gầm lên, nổ thành một hố to kinh khủng. Ngay sau đó chủ quản Triệu Thành ngày thường hết sức oai phong, nay bị người đánh cho giống như bao cát, tuyệt đối không dám trả đòn.
Đám thợ mỏ phàm nhân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngày thường Triệu Thành vô cùng hung hãn, dưới tay người này giống như
Một ít tu sĩ hộ vệ biết người kia là ai, Lạc trưởng lão.
Bọn họ ở xa xa lắng nghe, cũng hiểu được đại khái, dĩ nhiên là vì thiếu niên tới đây buổi sáng, Triệu Thành là hậu duệ của Lạc trưởng lão, chỉ vì coi thường thiếu niên kia mà bị đánh thành như vậy, Đám hộ vệ sợ run, không biết rốt cục thiếu niên nọ là nhân vật thế nào, ngay cả Lạc trưởng lão dường như cũng có ý kết giao...
Dưới ánh mắt suy đoán kinh ngạc của đám tu sĩ, Lạc trưởng lão thộp cổ Triệu Thành. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từ thân thể lão toát ra một vầng hào quang màu xanh nhạt, Lạc trưởng lão mượn lực phản chấn này phóng vút lên cao, lên tới độ cao hơn ngàn trượng trên trời, Sau đó thình lình lão rẽ ngang vuông góc khó lòng tin được, bay thăng về phía Nhược Lô Ngục.