Phù Cổ gần đây có hơi lười biếng, mắt thấy đã sắp sửa tiêu hóa hết viên Tổ Linh yêu đan kia, sắp sửa có đột phá, thế nhưng dường như Phù Cổ đang thai nghén một sinh mạng nào đó, lộ ra vẻ uể oải lười biếng.
Bất quá Vũ La sai khiến, tự nhiên là nó không dám chậm trễ, lập tức xuất động.
Vũ La nhắm nghiền hai mắt lại, dùng Phù Cổ làm hai mắt của mình.
Trong mắt Phù Cổ, ảo cảnh này không hề xinh đẹp như Vũ La nhìn thấy, chỉ là một cái thông đạo thật dài, hai bên cũng là vách đá khổng lồ. Trên vách đá còn có rất nhiều đường nét trận pháp lóe lên hào quang âm u sâu kín.
Thông đạo rộng rãi vô cùng, trên thực tế những người khác ở cách Vũ La cũng không xa, bọn họ đều đang tiến về phía trước. Có người đi từng bước một vô cùng cẩn thận, có kẻ chạy tới như điên, nhưng sắc mặt mỗi người cũng rất ngưng trọng, thỉnh thoảng còn làm ra một ít động tác né tránh. Theo như bọn họ thấy, mình đang tiến tới trên con đường quanh co, nhưng trên thực tế bọn họ đang đi trên một thông đạo vừa dài vừa rộng mà thôi.
Vũ La “nhìn” thấy một gương mặt hung thú xấu xí quỷ dị đang ngưng trọng nằm phục thận thể sát xuống đất, làm ra tư thế tấn công. Thình lình toàn thân nó bạo phát linh quang giống như bùng nổ, hiển nhiên đang chém giết cùng thứ gì đó trong ảo cảnh.
Hắn không để ý tới những người khác, theo Phù Cổ chỉ dẫn nhanh chóng tiến về phía trước.
Nơi này chẳng qua là ảo cảnh đầu tiên, không có chút khó khăn nào đối với Phù Cổ.
Triệu Dực Tông cùng Quách Lãnh Nguyệt vốn muốn liên thủ xông quan, trước khi hai người tiến vào ảo cảnh, tay nắm tay nhau để tránh thất lạc.
Nhưng sau khi đi vào, một cỗ lực lượng nhu hòa rất khó cảm nhận được dễ dàng tách rời hai người ra, thậm chí hai người không kịp có phản ứng gì.
Đầu tiên Quách Lãnh Nguyệt gặp phải một hung thú như một con voi sáu ngà, cao chừng năm trượng, vừa gào thét vừa lao ra khỏi rừng, dọc trên đường đi húc đổ rất nhiều cổ thụ ngàn năm.
Quách Lãnh Nguyệt mất công phu một phen mới giết chết được hung thú kia. Sau khi chết đi, voi sáu ngà này rống lên một tiếng kinh thiên động địa, toàn thân hóa thành một mảnh hào quang bay đi.
Triệu Dực Tông may mắn hơn một chút, nhưng cũng gặp phải một con Tam Vĩ Liệt Hổ.
Hung thú trong ảo cảnh này mặc dù không có cấp bậc quá cao, nhưng cũng làm cho mọi người cực kỳ đau đầu nhức óc. Ngay sau khi giết mấy con hung thú, tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ làm sao phá giải ảo cảnh này, bởi vì cứ chém giết như vậy vô cùng vô tận không bao giờ hết.
Triệu Dực Tông chính là đệ tử kiệt xuất nội môn Không Động sơn. Lúc y mới vừa ba tuổi đã được chưởng môn Không Động sơn phát hiện, lập tức bất chấp tất cả dùng một núi vàng đón y đi từ tay phụ mẫu, mang về Không Động sơn. Bởi vì chưởng môn phát hiện ra y thân mang Bách Hiểu Tuệ Căn, đứng trong năm hạng đầu của Nhị Thập Đại Tuệ Căn trong thiên hạ, vô cùng hiếm thấy.
Từ lúc vừa mới bắt đầu tu luyện, Triệu Dực Tông đã bỏ xa các sư huynh đệ cùng lứa ở phía sau. Hết thảy vấn đề tu luyện, sư phụ chỉ nói qua một lần y đã thông suốt, ngay sau đó bắt đầu tu luyện.
Lúc Triệu Dực Tông mười lăm tuổi cũng đã là cao thủ Đạo Cảnh, mười tám tuổi đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành, thành tích này trong cả lịch sử của Không Động sơn cũng có thể xếp vào ba hạng đầu.
Hiện tại Triệu Dực Tông đã hai mươi mốt tuổi, y cũng đã là cao thủ Đan Thành trung cấp.
Đạo Cảnh Đan Đằng, cũng không còn xa nữa.
Triệu Dực Tông biết rất rõ ràng Thiên Môn diễn võ là thời cơ tốt nhất. Nếu mình phát huy thật tốt trong Thiên Môn diễn võ, có được lòng tin và cảm ngộ cũng là một sự trợ giúp cực lớn. Trong Thiên Môn diễn võ thăng liền hai cấp, bước vào cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng cũng không phải là không thể.
Chỉ cần bước vào cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng, coi như một tay chạm đến cảnh giới Đại Năng rồi.
Bởi vì trưởng thành trong ánh hào quang, lúc nào y cũng có cảm giác là mình nổi trội. Mấy năm trước lần đầu tiên nghe thấy tên Vũ La, y hết sức khinh thường, bất quá không ngờ rằng trong mấy năm qua, danh tiếng Vũ La càng ngày càng vang dội, trong lòng y cũng càng ngày càng bất mãn. Điều này phần lớn cũng chịu ảnh hưởng của sự ghen tị.
Nhưng Triệu Dực Tông không thừa nhận.
Cảm giác bất mãn này không nơi phát tiết, y là tên đệ tử đệ nhất nội môn, trọng điểm bồi dưỡng của Không Động sơn. Trước khi y trở thành Đại Năng, thậm chí không có cơ hội tỏa sáng.
Nhưng lần Thiên Môn diễn võ này, y đã có cơ hội.
Vì tranh đoạt thứ hạng tốt, sư tôn y cũng chính là chưởng môn Không Động sau nhiều lần thận trọng suy nghĩ, rốt cục quyết định cho y đi tham dự Thiên Môn diễn võ. Cảm giác khinh thường của y với Vũ La cũng theo đó mà bạo phát.
Hắn cho là mình nhất định dễ dàng thắng được Vũ La, bởi vì nơi này là Đông Hồ địa cung, những thủ đoạn của Vũ La sẽ không thể thi triển được. Y cũng không sợ sau khi đối địch với Vũ La, ra ngoài sẽ bị Vũ La trả thù. Không Động sơn và Chung Nam sơn từ trước tới nay vốn không phải là bằng hữu, cho dù Không Động sơn bị buộc phải cúi đầu trước Chung Nam sơn.
Bách Hiểu Tuệ Căn của Triệu Dực Tông quả thật không tầm thường. Sau khi y giết chết bốn con hung thú, đã phát hiện ra khuyết điểm của ảo cảnh này. Đương nhiên ảo cảnh chân chính của Đông Hồ địa cung cũng không đơn giản như vậy. Trận pháp ảo cảnh hiện tại là do sau khi các tiền bối cao nhân phá giải, để lại trận pháp không còn nguy hiểm, bằng không Triệu Dực Tông cũng không tìm được sơ hở.
Y nắm chắc thời cơ, thuận lợi ra khỏi tầng ảo cảnh thứ nhất, sau đó tự mình tính toán thời gian một chút, cũng chỉ mất một canh giờ rưỡi. Y cảm thấy có hơi tự đắc, y biết rõ thực lực của những đệ tử Cửu Đại Thiên Môn tham gia Thiên Môn diễn võ lần này, phỏng đoán những người này sẽ không thể nào nhanh hơn mình được.
Ngoài cửa động bóng người chợt lóe, Triệu Dực Tông đi ra. Bọn Lưu trưởng lão đang ở gần đó chờ đợi, Triệu Dực Tông tiến tới ôm quyền:
- Các vị tiền bối, Dực Tông đã ra rồi.
Thần thái của y không che dấu được vẻ đắc ý.
Lưu Thư Lương càng cảm thấy không thích y:
- Ừ, cũng không tệ lắm, ngươi có thể trở về nghỉ ngơi trước, cũng có thể ở lại đây chờ những sư huynh đệ khác.
Triệu Dực Tông bất mãn trong lòng, cảm thấy lão đầu tử này không hiểu chuyện, ngay cả mình là người thứ mấy cũng không nói, chẳng trách nào hiện tại vẫn còn trong Trưởng lão hội. Tương lai thành tựu của mình nhất định sẽ vượt hơn lão.
Trong lòng Triệu Dực Tông cảm thấy mình đã hết sức khiêm nhường, bởi vì theo phỏng đoán của mình, hẳn là mình sẽ xếp trong ba hạng đầu. Vứt Vũ La sang một bên, không nói tới tên phế vật chỉ dựa vào những thủ đoạn khác, lần này trong số đệ tử Cửu Đại Thiên Môn tới đây có vài người có thực lực hùng mạnh, Triệu Dực Tông cũng không dám nói mình nhất định là hạng nhất, nhưng nằm trong ba hạng đầu là chuyện đương nhiên.
Triệu Dực Tông ôm quyền hỏi:
- Dám hỏi tiền bối, La Phù sơn Cổ Phượng Ca sư huynh đã ra chưa?
Lưu Thư Lương thản nhiên nói:
- Vẫn chưa.
Triệu Dực Tông mừng rỡ, Cổ Phượng Ca chính là một trong hai người mà Triệu Dực Tông kiêng kỵ, y còn chưa đi ra, ít nhất mình cũng là hạng nhì.
- Vậy xin hỏi tiền bối, Trường Bạch sơn Tống Hiểu Vũ Tống sư huynh đã ra chưa?
- Cũng chưa.
Triệu Dực Tông mừng rỡ:
- Nói như vậy, ảo cảnh thứ nhất này vẫn bối chiếm hạng nhất rồi!
Lưu Thư Lương cười lạnh một tiếng:
- Còn kém xa lắm, ngươi là người thứ năm ra ngoài.
Như vừa bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu, Triệu Dực Tông thoáng chốc ngây dại:
- Thứ năm ư? Không thể nào! Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ còn chưa có ra ngoài, ta nhất định là hạng nhất...
Lưu Thư Lương bĩu môi một cái, mặc kệ y.
Triệu Dực Tông vì quá kích động cho nên hơi nóng nảy:
- Lưu trưởng lão, rốt cục là người nào đã ra trước ta?
Y không thèm gọi cả tiếng tiền bối.