Loại Tiên Cổ này gọi là Văn Túc cổ, mặc dù không trân quý thế nhưng bồi dưỡng lại rất phí công sức. Một ổ Văn Túc cổ muốn dưỡng đến khi số lượng vượt trên trăm vạn thế nào cũng cần thời gian ba mươi năm.
Cho dù là Ngọc Cốt cũng chỉ có bốn ổ.
Trước đó bỗng dưng bị cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử hủy đi một ổ đã làm cho hắn vô cùng đau lòng, hiện tại không hiểu sao lại bị một con Lôi Khiếu Cự Khẩu Hống giết mất một phần ba của một ổ, Ngọc Cốt đau xót vô cùng.
Thế nhưng càng không may chính là, hắn đã không tìm thấy Vũ La.
Đây tuyệt đối không phải là tin tức tốt, Hỗn Loạn Tinh Lưu lớn như vậy, một khi không tìm thấy, sau này khả năng tìm thấy Vũ La lại càng nhỏ bé.
Ngọc Cốt lúc này thật sự là nóng nảy rồi.
Hắn suy đoán rằng trong cơn lốc Hỏa Hành Lạp Tử đáng sợ như vậy, quá nửa là Vũ La đã chết rồi. Thế nhưng ngộ nhỡ Vũ La không chết, ngày nào đó đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó hắn ăn nói thế nào với Vu Tổ Tiên Tôn?
Hắn và Băng Cơ phu nhân chính là phụ tá đắc lực nhất của Vu Tổ Tiên Tôn, rất rõ ràng là người của Vu Tổ Tiên Tôn. Tuy rằng hiện tại địa vị tôn sùng, nhưng một khi Vu Tô Tiên Tôn nổi giận, kết cục của hắn chỉ sợ sẽ càng thê thảm hơn Băng Cơ phu nhân.
Không tìm được Vũ La, còn không hoàn thành nhiệm vụ của Vu Tổ Tiên Tôn, đây tuyệt đối là một tai họa.
Ngọc Cốt gần như không cần suy nghĩ đã thả ra hai ô Văn Túc cổ còn lại, đây không phải là lúc tiếc bảo vật.
Hai ổ Văn Túc cổ, số lượng gần tám trăm vạn, ném vào trong Hỗn Loạn Tinh Lưu, cũng giống như là một giọt nước rơi vào trong biển lớn.
Có lẽ nói là một chậu nước hất vào trong biển lớn.
Thế nhưng đối với biển lớn, một giọt nước và một chậu nước có gì khác nhau sao?
Ngọc Cốt thấp thỏm không thôi.
Vũ La vô cùng cẩn thận phi hành trong Tinh Hải, hắn hiện tại chính là phi hành bằng nhục thân, hơn nữa đã tiến vào khu vực khá sâu của Hỗn Loạn Tinh Lưu. Ngay vừa rồi, một con tinh thú khủng bố Nhị phẩm trung, thân rồng chân rùa yên lặng không tiếng động đi qua bên cạnh hắn, nếu như không phải Vũ La nấp mình trong một khối vẫn thạch, thì hắn đã bị phát hiện rồi.
Tinh thú Nhị phẩm, nếu như rời khỏi nơi này tiến vào Tiên giới, tuyệt đối có thể quét ngang mấy Tinh Vực.
Vũ La biết trong Hỗn loạn Tinh Lưu tinh thú đông đảo, nhưng không nghĩ đến không ngờ nhiều như vậy, mạnh như vậy. Cũng may những tinh thú này sẽ không rời khỏi Hỗn Loạn Tinh Lưu, nếu không tuyệt đối là tai nạn của Tiên giới.
Tinh thú ở trong Tinh Hải trời sinh vốn có năng lực ẩn giấu hành tung, Tiên Nhân tử vong do gặp phải tinh thú, thường thường đều là đã đến bên cạnh tinh thú mới phát hiện sự tồn tại của vật khổng lồ này, muốn tránh né cũng đã không kịp nữa.
Vũ La lại phát hiện nguyên hồn của mình dường như có cảm ứng đối với tinh thú, vì vậy hắn mới có thể đúng lúc tránh được những tồn tại đáng sợ kia.
Phía trước vẫn là hắc ám vô tận như trước, quang mang bất khuất của hằng tinh lóe lên, nhưng dù sao vẫn cho người ta một cảm giác tuyệt vọng, dường như số lượng hằng tinh không ít này, tùy thời đều có thể bị trật tự hỗn loạn của nơi này nuốt hết toàn bộ.
Vũ La dọc trên đường đi vừa đề phòng tinh thú, lại truy tìm dấu vết của những mảnh vỡ bia đá kia, bởi vậy lực lượng của nguyên hồn đã được phóng ra lớn nhất.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không rõ, vì sao nguyên hồn của mình lại hùng mạnh hơn so với Tiên hồn của tuyệt đại đa số Tiên Nhân trong Cửu Giới Tinh Hà.
Chẳng qua dưới trạng thái phóng ra toàn bộ lực lượng của nguyên hồn này, Vũ La ngoài việc giám thị tinh thú đã có một thu hoạch khác.
Đây hoàn toàn là một loại trực giác đến từ nguyên hồn, Vũ La cảm giác được có người đang âm thầm nhìn trộm mình.
Nơi này chính là Hỗn loạn Tinh Lưu, cho dù là người có thù oán với mình cũng không dám dễ dàng mạo hiểm cùng tiến vào? Lẽ nào nói là sinh vật gì đó trong Hỗn Loạn Tinh Lưu?
Ý niệm này làm cho Vũ La dựng tóc gáy. Trong Hỗn loạn Tinh Lưu có sinh vật gì? Chỉ có tinh thú.
Mà có thể âm thầm nhìn trộm, nhất định đẳng cấp cực cao, ít nhất đã có được trí tuệ không thua kém gì Nhân tộc, Vũ La gần như vô ý thức đưa ra một suy đoán: Nhất phẩm tinh thú.
Nhị phẩm tinh thú trước đó Vũ La cũng đã gặp qua, nhìn qua trí tuệ còn kém hơn không ít so với Nhân tộc. Như vậy cũng chỉ có thể là Nhất phẩm tinh thú.
Vũ La vô cùng khẩn trương, hắn rất tín nhiệm Động Động và hai con rùa, thế nhưng thực sự để bọn chúng đi đối mặt với một con Nhất phẩm tinh thú, Vũ La cũng không chút nắm chắc. Dù sao đi nữa Nhất phẩm tinh thú trong toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, đều là tồn tại thuộc về truyền thuyết, đó là huyền thoại không thể chiến thắng.
Vũ La kinh nghi bất định phiêu đãng ba canh giờ ở trong Tinh Hải, cảm giác này vẫn tồn tại như trước, thế nhưng Vũ La lại phát hiện một số chỗ bất đồng: Cảm giác bị nhìn này, cũng không có mang đến cho Vũ La cảm giác nguy hiểm.
Nói cách khác, cảm giác này phản ứng ở trên nguyên hồn của Vũ La, cũng chính là cảm giác bị người nhìn lén, không có cảm giác ếch bị độc xà sau lá cây nhìn chằm chăm kia.
Điều này rất kỳ quái, Nhất phẩm tinh thú hùng mạnh cỡ nào? Nếu thật sự là tinh thú hùng mạnh, Vũ La nhất định sẽ cảm giác được da thịt toàn thân đau đớn giống như bị vô số cương châm đâm. Thế nhưng hiện tại, sau khi vứt bỏ phỏng đoán của mình, trong lòng lại là một mảnh bình tĩnh.
Chẳng lẽ không phải tinh thú?
Nếu như không phải tinh thú, vậy thì chỉ có một giải thích, là một loại tiên thuật thăm dò nào đó.
Vũ La thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng cười lạnh.
Hắn chậm rãi khuếch tán nguyên hồn của mình hướng về phía sau. Với năng lực hiện tại của Vũ La, nguyên hồn khuếch tán phạm vi trăm dặm, trong phạm vi “tầm nhìn” này, tất cả chi tiết đều có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù một con kiến cũng không thể ẩn giấu. Nguyên hồn khuếch tán phạm vi ngàn dặm, phần lớn sự vật như nhìn thấy tận mắt. Nguyên hồn khuếch tán vạn dặm, tầm nhìn sẽ có chút không rõ. Nguyên hồn khuếch tán mười vạn dặm, cũng chỉ có thể có hình dáng đại khái. Nguyên hồn khuếch tán trăm vạn dặm, thì toàn bộ chỉ trông vào cảm giác rồi.
Sau khi Vũ La khuếch tán nguyên hồn ra ba mươi vạn dặm, liền có một chút cảm giác kỳ quái, giống như rung động của mặt nước không ngừng nổi lên ở trong “tầm nhìn” nguyên hồn của hắn.
Vũ La tập trung quét qua, những con cổ trùng nhỏ kia lập tức không còn chỗ nào lẩn trốn nữa.
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, thì ra vẫn là Vu Tổ Tiên Tôn. Chẳng qua thủ đoạn của Vu Tổ Tiên Tôn ngược lại làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, không ngờ có thể dùng loại biện pháp này giám thị Hỗn Loạn Tinh Lưu.
Vũ La không để ý đến những con cổ trùng nhỏ phía sau nữa, tiếp tục hành trình của mình, thế nhưng bay không bao xa, hắn đã dừng lại.
Nguy hiểm!
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong nháy mắt xuất hiện trong lòng Vũ La, Vũ La không cần suy nghĩ đã bay nhanh sang một bên, đã vận dụng tốc độ nhanh nhất của mình.
Trong Tinh Hải, một mảnh quang mang sảng lạn phóng ra, lấy tốc độ làm cho người ta không thể tránh được trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ Tinh Hải. Xán lạn giống như pháo hoa, cường hãn giống như tinh bạo, đây chính là Tinh Hải, mỹ lệ mà chí mạng.
Vũ La không có khả năng tránh được, lực nổ mạnh mẽ cường liệt trong nháy mắt đã bao phủ hắn. Thân thể của Vũ La thoáng cái đã biến thành nóng bỏng giống như nước thép nung đỏ, thật giống như đẩy hắn vào trong một ngọn núi lửa đang phun trào.
Cũng may vụ nổ mạnh lần này chỉ duy trì mấy lần hô hấp, đã nhanh chóng suy yếu.
Mà Vũ La toàn thân đỏ bừng lại nhìn thấy một cảnh tượng làm cho hắn cả đời khó quên.