Mục lục
Tiên Tuyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt người trẻ thoáng hiện hàn quang:

- Làm sao ngài biết y không phải là cố ý làm như vậy?

Người già hơn ra vẻ đăm chiêu, sau đó gật gật đầu:

- Nếu thật là y, vậy cũng có thể lợi dụng.

Rạng sáng hôm sau, Lam Thạch được mời vào trướng bồng lớn nhất, chỉ trong thoáng chốc, y đã trở ra, sắc mặt có vẻ cổ quái. Sau đó y chạy thẳng tới trướng bồng của bọn Hồng Lôi, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Hồng Lôi lão ca, có người mời huynh qua cùng nhau ăn điểm tâm.

Lam Thạch nói như vậy, hiển nhiên người mời y chính là ba người thần bí kia. Hồng Lôi sớm đã có lòng muốn đi dò xét một phen, nghe vậy lập tức gật đầu:

- Được, chúng ta đi.

Lam Thạch ngăn y lại:

- Khoan đã, bên kia còn muốn mời thêm một người.

Hồng Lôi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ Vũ La bị nhìn thấu rồi sao?

Nếu thật là như vậy, y cũng không cảm thấy bất ngờ. Phải biết rằng Vu Văn sư không phải là người bình thường, có thể được hưởng địa vị cực cao là có nguyên nhân. Trừ Vu Văn ra, Vu Văn sư có độ nhạy cảm về các loại quy tắc lực lượng khác hơn xa Vu Sĩ bình thường.

- Là vị này... Xin mời cùng đi với chúng ta.

Cương Chuy sửng sốt, chỉ vào mũi của mình ra vẻ khó có thể tin:

- Ta ư?

Lam Thạch cũng cảm thấy khó lòng tin được, nhưng vị kia đã căn dặn rõ ràng:

- Đúng, chính là ngươi.

Cương Chuy định quay đầu lại nhìn Vũ La, chợt ý thức mình không thể làm như vậy, dừng phắt động tác lại, đứng lên đi theo Lam Thạch ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, tất cả mọi người đều nhìn sang Vũ La, nhưng Vũ La vẫn không lộ vẻ gì khác lạ.

Trong lều vải của ba người thần bí đã dọn ra một mâm thức ăn thịnh soạn.

Ở Tây Vực, Vu Văn sư cũng có thể chế tạo ra Vu Văn có chức năng trữ vật, bất quá luyện chế Vu Văn này phải trả giá cực cao, Vu Sĩ thông thường không thể chi nổi.

Trong ba người thần bí này có một người có được Vu Văn có chức năng trữ vật, chuyện này cũng không kỳ quái. Bằng không, trong Dạ Ma sa mạc này không thể nào chuẩn bị được một bữa ăn thịnh soạn như vậy.

- Mời ngồi.

Người thần bí ở giữa giơ tay ra mời, sau khi hai người tỏ vẻ khép nép ngồi xuống, người này mới giơ tay lấy mặt nạ của mình xuống.

Hô hấp của Hồng Lôi chậm lại, Cương Chuy cũng ngây dại toàn thân.

Nữ tử trước mặt bọn họ có làn da óng ánh, toát ra ánh ngọc lưu ly mờ mờ giống như đồ sứ. Đôi mắt hữu thần trong veo như làn thu thủy, ngũ quan đoan trang thanh nhã, cân xứng vô cùng, mười phần diễm lệ.

Bắt đầu từ bên phải gương mặt của nàng kéo dài tới dưới cổ, có xăm một mảng hoa màu đỏ diện tích rất lớn.

Hình xăm này không biết là loại hoa gì, vô cùng phức tạp nhưng lộ vẻ thanh nhã, không biết có bao nhiêu Vu Văn ẩn trong bộ hình xăm này.

Nữ nhân tuyệt sắc khẽ mỉm cười:

- Hai vị, nếu muốn nói chuyện công bằng, đầu tiên chúng ta hẳn phải thể hiện thành ý mới đúng.

Hồng Lôi còn chưa nói gì, Cương Chuy đã nuốt nước miếng nóng nảy khó dằn nổi nói:

- Có thành ý, rất có thành ý!

Nàng kia khẽ mỉm cười, không thèm để ý.

Nhưng lão ẩu bên cạnh nữ nhân không nhịn được, hừ lạnh một tiếng.

Toàn thân lão ẩu này, kể cả mí mắt cũng có hình xăm. Hình xăm muôn hình vạn trạng, màu sắc sặc sỡ đủ cả, khiến cho người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy vô cùng quái dị.

Mà bên kia là một thiếu nữ tỏ ra không kém chút nào, đang vô cùng cẩn thận phục thị nữ nhân tuyệt sắc ở giữa.

Nữ nhân tuyệt sắc ra dấu, Lam Thạch ho khan một tiếng, nói với Hồng Lôi:

- Lão ca, không phải là ta có ý giấu diếm, chỉ vì thân phận của mấy vị này không phải chuyện đùa, ta cũng không dám nói lung tung.

- Vị này chính là đệ dũng sĩ của Hải Thiên bộ lạc, một trong năm đại bộ lạc, Ca Nguyệt các hạ.

Hồng Lôi giật mình kinh hãi, Ca Nguyệt có danh tiếng rất lớn ở Tây Vực, có danh hiệu là Tây Vực đệ nhất nữ chiến thần. Không ít Vu tộc đều cho rằng, thực lực Ca Nguyệt đủ sức để đứng vào hàng ngũ năm người đứng đầu cả Tây Vực.

Mà Hải Thiên bộ lạc có ưu thế về Vu Văn sư trong năm đại bộ lạc, đây là một bộ lạc thừa thãi Vu Văn sư.

- Vị lão nhân gia này chính là Tam Thần Tế của Hải Thiên bộ lạc, Cổ Mô các hạ.

Hồng Lôi lại cả kinh lần nữa. Hải Thiên bộ lạc có một quy củ, Vu Văn sư đạt tới tam phẩm trở lên cũng sẽ được sắc phong là Thần Tế, có thể chủ trì hoạt động hiến tế Chân Thần.

Tam Thần Tế cũng có nghĩa là Thần Tế xếp thứ nhất trong bộ lạc, coi như vị Vu văn sư thứ ba của Hải Thiên bộ lạc.

Cổ Mô cũng hết sức nổi danh nơi Tây Vực, nghe nói cũng có thể đứng vào hàng ngũ năm vị Vu Văn sư hàng đầu. Lần này Hải Thiên bộ lạc phái ra một lượt hai vị siêu cấp cường giả có thể tiến vào hàng ngũ năm người đứng đầu Tây Vực, hiển nhiên là quyết lấy cho bằng được Sử Tiền Ma Thủ.

Hồng Lôi vội vàng quỳ bái:

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai.

Cổ Mô cũng không nhúc nhích, Ca Nguyệt lại khẽ mỉm cười, khom người nói:

- Hồng Lôi các hạ không cần phải khách sáo. Chỉ hy vọng lần này, chúng ta có thể hợp tác chân thành.

- Hải Thiên bộ lạc chúng ta quyết lấy cho bằng được Sử Tiền Ma Thủ, nhưng chúng ta cũng sẽ có bồi thường thích đáng cho các ngươi.

Nàng chợt liếc nhìn Cổ Mô bên cạnh, Tam Thần Tế có chút không tình nguyện mở miệng nói:

- Hồng Lôi, chỉ cần ngươi chịu giúp Hải Thiên bộ lạc ta thuận lợi lấy được Sử Tiền Ma Thủ, chúng ta có thể cho ngươi một quả Sa Noãn cổ trùng nhất phẩm.

Hồng Lôi không khỏi hô hấp dồn dập:

- Thật sao?

Cổ Mô hừ lạnh một tiếng, nhưng không trả lời.

Ca Nguyệt mỉm cười nói:

- Hồng Lôi các hạ yên tâm, Hải Thiên bộ lạc chúng ta nói một không hai, đã hứa với ngươi nhất định sẽ cho. Về phần vị này...

Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, hai hàng lông mi thật dài dường như cũng đang run rẩy.

- Xin hỏi vị dũng sĩ này xưng hồ thế nào?

Cương Chuy thấy tuyệt sắc mỹ nhân lại chủ động nói chuyện cùng mình, lập tức kích động tới nỗi tim đập thình thịch.

- Ta tên là Cương Chuy!

Y cố ý rống thật to, lộ ra nam tính cường hãn đặc thù của mình.

Ca Nguyệt lại cười nói:

- Không biết các hạ muốn ích lợi gì?

Cương Chuy nhìn chằm chằm làn da như ngọc lưu ly của nàng, nước dãi cũng đã chảy ra ngoài miệng:

- Ta muốn chung sống với nàng!

- Càn rỡ!

Cổ Mô gầm lên một tiếng, lại bị Ca Nguyệt nhẹ nhàng ngăn lại.

Ca Nguyệt vẫn mỉm cười bình thản:

- Cương Chuy các hạ, chuyện này ta cũng không thể đáp ứng ngươi, bất quá ta có thể cho ngươi cơ hội theo đuổi ta. Nếu ngươi có thể làm cho ta khuynh tâm, ta sẽ là của ngươi.

Cương Chuy mừng rỡ:

- Thật tốt quá, ta nhất định giúp các vị!

Ca Nguyệt hài lòng gật đầu.

- Đã là như vậy, ta nghĩ chúng ta coi như đã đạt thành hiệp ước chung rồi.

Hồng Lôi đáp:

- Tự nhiên.

Ca Nguyệt lại đeo mặt nạ trở vào:

- Vậy chúng ta cùng xuất phát thôi, xử lý hết thảy chuyện còn lại đi.

Hồng Lôi cùng Cương Chuy không giải thích được: Chuyện còn lại? Hai người đi theo các nàng đi ra ngoài mới phát hiện, bọn Thiểm Điện cùng Vũ La đã bị người của Lam Thạch triệu tập lại, tụ tập cùng một chỗ. Ca Nguyệt khoát tay, Cổ Mô cũng đã che mặt trở lại tiến lên một bước, dùng giọng già nua lớn tiếng nói:

- Được rồi, không còn chuyện gì của các ngươi nữa, các ngươi có thể trở về.

Bọn Thiểm Điện nghe vậy vô cùng sửng sốt.

Hồng Lôi cùng Cương Chuy cũng giật mình kinh hãi:

- Các hạ, có chuyện gì vậy?

Trong mắt Ca Nguyệt mang theo vẻ cười, liếc nhìn Cương Chuy một cái. Cổ Mô lên tiếng nói:

- Những người này thực lực quá yếu, không có chút trợ giúp nào đối với hành động lần này của chúng ta, căn bản chỉ là gánh nặng, mang theo bọn họ làm gì? Không bằng để cho bọn họ cút trở về. Ta cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, trở về bây giờ nói không chừng còn giữ được mạng, nếu cho bọn họ cùng đi Dạ Ma Quật chỉ có một con đường chết.

- Nhưng...

Cương Chuy đang định phản đối, Ca Nguyệt đã giơ một bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình ra, giữ lại bàn tay to tướng của y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK