Mọi người thấy vậy hết sức bất ngờ.
Vì sao lại an bài như vậy?
Vũ La nhìn về phía sau, quả nhiên phía sau cung điện thứ chín này, nơi bức tường đỏ che kín chợt xuất hiện một cánh cửa. Hắn bay nhanh tới đó, đẩy cửa ra quan sát, quả nhiên không ngoài dự liệu, sau cửa chính là cung điện thứ nhất. Lúc này đại môn cung điện vẫn còn mở, chiếc đỉnh khổng lồ do xương đầu Liệt Hỏa Toan Nghê làm thành vân đang bốc lửa bừng bừng.
Mọi người theo sau, nhìn thấy như vậy cũng hết sức bất ngờ:
- Nói như vậy, chúng ta đã đi một vòng ư?
Vũ La vung tay lên:
- Đi sang những cung điện khác xem thử.
Mọi người trở về đường cũ, mỗi lần qua một cung điện, Vu Thiên Thọ đều xuất thủ phá đi trận pháp ở đó. Cuối cùng mọi người xác nhận, chín cung điện này nối liền một thể, tạo thành một vòng tròn.
Sau khi trở lại cung điện thứ nhất, vị trí đại môn đã chuyển sang vị trí mặt bên cung điện.
Mọi người lại đứng trước thú đỉnh khổng lồ, ai nấy trầm mặc suy tư, cố gắng tìm hiểu xem trong Thiên Các này an bài như vậy là có ý gì.
Bất quá dọc trên đường đi, thái độ của Hướng Cuồng Ngôn đối với Vu Thiên Thọ có vẻ khá hơn rất nhiều.
Tính tình Hướng Cuồng Ngôn tuy khắc bạc, nhưng yêu ghét phân minh, là người hết sức rạch ròi. Lão có thể trợ giúp Vũ La bằng bất cứ giá nào, nhưng tuyệt đối không vì Vu Thiên Thọ bái Vũ La làm sư mà thay đổi thái độ của mình với Vu Thiên Thọ. Nếu Vu Thiên Thọ muốn được Hướng Cuồng Ngôn tôn trọng, thậm chí chiếm được cảm tình của Hướng Cuồng Ngôn, vậy lão chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân mình.
- Lạ thật...
Vũ La như nhớ lại chuyện gì, bước nhanh ra khỏi cung điện.
Đứng ở cửa chính cung điện, cửa vào của Thiên Các cũng là đại môn mà lúc trước bọn họ tiến vào cung điện, nằm bên tay trái. Thông đạo rộng rãi kia cứ mỗi lần qua một cung điện sẽ rẽ sang bên phải. Nhưng bên phải của tất cả cung điện toàn là tường ngăn màu đỏ nhu sơn, không có một cánh cửa nào cả.
Vũ La xuyên qua chín cung điện thật nhanh. Ngoại trừ đại môn bên tay trái cung điện thứ nhất, không tìm được một cánh cửa nào khác. Nói cách khác, chín cung điện này làm thành một vòng tròn, nhưng giữa vòng tròn này là gì, mọi người không thể nhìn thấy.
Vũ La nhìn về phía vách tường đỏ như son, mọi người cũng bừng tỉnh ngộ.
- Trong đó cất giấu thứ gì sao?
Lần này trưởng lão Cửu Nghi sơn không đòi bay qua nữa, nếu quả thật đơn giản như vậy, chín cung điện gắn liền thành một vòng tròn sẽ không còn ý nghĩa.
Nhưng lão cũng không từ bỏ ý định, bèn phóng xuất một thanh phi kiếm nho nhỏ. Quả nhiên phi kiếm vừa bay qua vách tường màu đỏ kia, đã bị một đạo điện quang chấn cho nát bấy.
Mặc dù đạo điện quang này không to lắm, nhưng phát ra dao động năng lượng vô cùng đáng sợ.
Mọi người cảm giác được rõ ràng ba đạo dao động năng lượng giống như ba thanh kiếm sắc lướt qua sát mặt, khiến cho bọn họ có cảm giác hết sức không thoải mái.
Vu Thiên Thọ tiến lên sử dụng chiêu cũ, phấn màu bạc vãi ra, nhưng lần này khiến cho người ta thất vọng, không tìm thấy đường nét trận pháp gì cả. Vu Thiên Thọ tỏ ra bất đắc dĩ:
- Không phải là trận pháp, hẳn là linh văn.
Hướng Cuồng Ngôn chủ động tiến ra phía trước, cau mày nhìn bức tường màu sơn đỏ.. Tất cả mọi người đã đi qua chín cung điện hết một vòng, không phát hiện ra bất kỳ dấu vết linh văn hay trận pháp nào cả, cũng muốn nhìn xem Hướng Cuồng Ngôn có thể tìm được thứ gì.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán, Hướng Cuồng Ngôn từ từ giơ tay lên, năm ngón tay xòe rộng, lòng bàn tay quay về phía bức tường đỏ. Bàn tay lão bỗng nhiên chấn động, một cỗ linh quang xông ra, đến sát bức tường thình lình mở rộng, hóa thành một bức màn sáng dán sát bức tường lan tràn ra, nhanh chóng tràn ngập bức tường.
Sau đó cả bức màn run lên trên tường, từng vầng sáng lóe lên trên đó, từng đạo linh văn kỳ lạ xuất hiện trong những vầng sáng.
Chiêu này còn huyền diệu hơn cả thủ đoạn của Vu Thiên Thọ vừa rồi, tất cả mọi người ca ngợi từ tận đáy lòng.
Mặc dù tiếng khen ngợi vang lên liên tiếp, nhưng đối với Hướng Cuồng Ngôn cũng không có cảm giác gì, lão từng trải qua mọi người tâng bốc như vậy đã nhiều, cũng đã quá quen thuộc. Chỉ thấy lão nhìn chăm chú từng đạo linh văn trên vầng sáng, sau đó mới nói:
- Sau lưng mỗi đạo linh văn là một thông đạo, bất quá...
Lão xoay người lại, dang rộng hai tay:
- Sở trường của ta là linh văn hiện đại, những đạo linh văn này đã quá cổ xưa, khác xa một trời một vực với linh văn hiện tại sử dụng, ta không nhận ra.
Mọi người á khẩu nghẹn lời, ngay cả Hướng Cuồng Ngôn cũng không nhận ra, chẳng phải là tất cả mọi người ở đây không còn ai nhận biết những đạo linh văn này sao?
Không nhận ra linh văn, làm sao phá giải được cấm chế trên bức tường đỏ như son này?
Lý Vân Đông cười sang sảng một tiếng, khí định thần nhàn đi ra:
- Những đạo linh văn này chính là linh văn Thần Thú thời thượng cổ, lão đạo ta coi như cũng có chút nghiên cứu.
Mọi người mừng rỡ, nhất là trưởng lão Cửu Nghi sơn cùng Cừu Nhân Hổ, vội vàng chắp tay làm lễ:
- Làm phiền tiền bối, nếu không có tiền bối, lần này chúng ta quả thật là không biết phải làm sao.
Lý Vân Đông cũng tỏ ra dương dương đắc ý, lẽ ra với hàm dưỡng của lão, không nên để lộ ra ngoài như vậy. Chẳng qua vì dọc trên đường đi, Lý Vân Đông tự cho mình cực cao, lúc nào cũng coi mình là tiền bối, muốn làm Thủ lĩnh của tất cả mọi người. Tuy nhiên lão không có cống hiến gì, chỉ nhờ vào phe Vũ La mới có thể đi tới đây được.
Lần này rốt cục có cơ hội lộ ra chút bản lĩnh của mình, thể hiện sự tồn tại của mình, làm sao Lý Vân Đông có thể kìm chế được nữa?
Bị đè nén quá lâu, rốt cục sắp sửa được diễu võ dương oai rồi...
Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được liếc nhìn Vũ La một cái, sở dĩ lão thối lui, bởi vì biết thành tựu của Vũ La trên phương diện linh văn cổ xưa còn hơn xa lão. Thật ra dù những linh văn này cổ xưa, nhưng bằng vào bản lĩnh của Hướng Cuồng Ngôn, lão vẫn có thể miễn cưỡng đoán ra một phần lớn. Nhưng có Vũ La ở đây, cần gì phải mạo hiếm đoán mò? Cho nên lão mới nói mình không am hiểu, vốn là muốn cho Vũ La ra tay, không ngờ Lý Vân Đông không kìm được nhảy ra như vậy.
Nhưng Vũ La bất động thanh sắc, Hướng Cuồng Ngôn cũng không nói.
Lý Vân Đông tiến tới quan sát những đạo linh văn kia, miệng lẩm bẩm liên hồi, không ai biết lão đang nói những gì.
Trịnh Tinh Hồ vô cùng hâm mộ, ở bên cạnh vuốt mông ngựa:
- Sư tôn, thì ra là lão nhân gia người còn giữ lại ngón này đây, chuyện này không thể được, nhất định người phải truyền thụ cho đồ nhi.
Lý Vân Đông cười lớn:
- Yên tâm đi, trước khi bộ xương già ta xuống mồ, chắc chắn sẽ để lại tất cả cho con.
Cừu Nhân Hổ lập tức chen lời:
- Lý lão tiền bối nói gì vậy, lão thần tiên như ngài nhất định là nhân vật bạch nhật phi thăng, phá tan lời nguyền vài vạn năm qua của thế giới này.
- Đúng vậy, không phải lần này chúng ta tới đây là muốn tìm phương pháp phi thăng sao? Theo vãn bối thấy, chỉ có tiền bối có thể phá được lời nguyền hàng vạn năm qua.
Lý Vân Đông cũng có chút đắc chí, chỉ điểm những đạo linh văn kia giải thích từng bước từng bước, đạo linh văn này có ý nghĩa gì, sử dụng thế nào, đạo linh văn kia có được cơ hội thế nào, không có sẽ ra sao... Nói có đầu có đuôi rõ ràng rành mạch, tất cả mọi người xung quanh vội vàng lắng nghe, cơ duyên như vậy khả ngộ bất khả cầu.
Vu Thiên Thọ cũng giỏng tai lên nghe, đang lúc say sưa chợt sau đầu bị một cái tát đánh bốp.
Lão vô cùng căm tức, quay đầu lại thấy Hướng Cuồng Ngôn. Bất quá lần này vẻ châm chọc trong mắt Hướng Cuồng Ngôn không nhiều như lúc trước, mà nháy mắt với lão một cái, sau đó liếc nhìn Vũ La.